Dư Bảo Sơn thấy Cát Hồng Anh từ nhà bên cạnh về, nói: “Bà không phải không
thích Tiểu An sao? Thật sự định làm tiệc đón gió tẩy trần cho cô ấy à?”
Cát Hồng Anh lúc này mới nói cho Dư Bảo Sơn biết toan tính của mình.
Dư Bảo Sơn giật mình, sau đó trách cứ: “Sao bà không bàn bạc trước với tôi một
tiếng!”
Cát Hồng Anh khó hiểu: “Sao thế? Chút chuyện cỏn con này tôi còn không tự làm
chủ được à?”
Dư Bảo Sơn nhìn về phía phòng bếp nơi Cát Hồng Hà đang rửa bát, kéo Cát
Hồng Anh vào phòng, nhỏ giọng nói: “Lý Hàn Tùng nổi tiếng kén cá chọn canh,
nếu không sao cậu ta độc thân đến tận 30 tuổi? Đến lúc đó Hồng Hà ưng cậu ta
mà cậu ta lại chê Hồng Hà, tôi xem bà thu dọn thế nào”
Cát Hồng Anh không vui: “Em gái tôi vừa xinh đẹp vừa cần cù, ở quê người đến
dạm ngõ đạp mòn cả bậc cửa, Lý Hàn Tùng dựa vào cái gì mà chê?”
Nói thật, ban đầu Cát Hồng Anh còn chê Lý Hàn Tùng ấy chứ, cảm thấy con
người cậu ta hơi tưng tửng, không trầm ổn đáng tin cậy như Tiêu Chính, tư lịch và
quân công càng không bằng Tiêu Chính, nếu không bà ta đã giới thiệu em gái cho
Lý Hàn Tùng ngay từ đầu rồi. Nhưng bên Tiêu Chính thất bại, điều kiện của Lý
Hàn Tùng lại trở nên sáng giá.
Dư Bảo Sơn cau mày nói: “Điều kiện của Hồng Hà không tệ, nhưng con bé có một
khuyết điểm chí mạng, đó là không có văn hóa! Có người không để tâm thì không
sao, nhưng cái cậu Lý Hàn Tùng này yêu cầu đầu tiên khi chọn đối tượng chính là
phải có văn hóa”
Cát Hồng Hà đâu chỉ là không có văn hóa, cô cô căn bản một chữ bẻ đôi không
biết, ngay cả tên mình viết cũng xiêu vẹo.
Cát Hồng Anh lại không cho là đúng: “Cưới vợ là để sống cùng nhau, chứ không
phải để đọc sách xem báo, ông nhìn cái cô vợ bên cạnh xem, có văn hóa đấy,
Tiêu Chính sống có sung sướng không?”
Dư Bảo Sơn thấy nói không thông với Cát Hồng Anh nên từ bỏ việc giải thích.
Nghĩ lại thì, thử trước xem sao cũng chẳng mất gì, đằng nào cũng không đem ra
mặt bàn nói gióng trống khua chiêng, cho dù Lý Hàn Tùng không đồng ý cũng
chẳng mất mặt.
Nhỡ đâu thành công, Lý Hàn Tùng là một hạt giống tốt, sau này biết đâu có thể
trở thành trợ lực cho ông.
Nghĩ đến đây, Dư Bảo Sơn lại thở dài, nếu Tiêu Chính trở thành em rể của ông,
tiếng nói của ông trong sư đoàn tuyệt đối có thể áp đảo Trần Cương.
Thật là đáng tiếc.
Ngày hôm sau mời khách là vào buổi tối, Cát Hồng Anh cố ý xin về sớm một chút,
dẫn Cát Hồng Hà chuẩn bị tiệc tối, cảnh tượng khí thế ngất trời thu hút sự chú ý
của hàng xóm xung quanh, mấy người phụ nữ đều qua giúp một tay.
An Họa nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng nên bày tỏ ý muốn giúp đỡ cho phải phép
lịch sự.
Theo lý thuyết, Cát Hồng Anh nên từ chối cô, rốt cuộc bữa tiệc tối nay là để đón
gió cho cô, làm gì có đạo lý để khách khứa vào bếp?
Ai ngờ Cát Hồng Anh đảo mắt, gật đầu nói: “Được, nhân cơ hội này, để Tiểu An
trổ tài cho chúng ta xem”
An Họa có thể có tài nghệ gì mà trổ? Chuyện cô nấu cơm suýt đốt trụi cái bếp đã
lan truyền khắp khu gia đình từ lâu rồi! Chu Mai Hoa cảm thấy lời này của Cát
Hồng Anh không có ý tốt.
Chị ta phổi bò nói thẳng: “Chủ nhiệm Cát, Tiểu An không biết nấu cơm chị cũng
biết mà, còn bắt cô ấy trổ tài, chị cố tình làm khó người ta đấy à?”
Sắc mặt Cát Hồng Anh không đổi: “Chỉ bảo cô ấy tùy tiện làm một món thôi, góp
vui là chính”
Chu Mai Hoa còn định nói gì nữa thì bị An Họa kéo lại.
An Họa nói: “Nếu Chủ nhiệm Cát đã nói vậy, thì tôi đành tùy tiện làm một món góp
vui vậy”
Hành vi của con người được quyết định bởi động cơ. Cát Hồng Anh nhất quyết
bắt cô nấu ăn, chắc chắn là có mục đích.
An Họa quan sát một chút, phát hiện người đứng bếp chính đêm nay là Cát Hồng
Hà. Liên tưởng đến việc Cát Hồng Anh tự dưng đòi làm tiệc tẩy trần cho mình, An
Họa liền có suy đoán.
Mục đích Cát Hồng Hà đến đây là để lấy chồng, hiện giờ kế hoạch gả cho Tiêu
Chính thất bại, ngay sau đó cần phải tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nghe nói hôm nay Cát Hồng Anh mời rất nhiều người đến ăn cơm – mang tiếng là
đón gió tẩy trần cho An Họa mà lại mời lắm người không liên quan như thế, có thể
thấy cái cớ bề ngoài chỉ là tấm bình phong, mục đích thực sự của Cát Hồng Anh
có lẽ là muốn để Cát Hồng Hà thể hiện, lan truyền tiếng lành đồn xa.
Thậm chí còn có khả năng, trong số những người được mời hôm nay có ứng cử
viên tiếp theo mà Cát Hồng Anh nhắm cho Cát Hồng Hà.
Bắt An Họa trổ tài, là để cô làm nền cho Cát Hồng Hà!
Không sai, Cát Hồng Anh quả thực nghĩ như vậy, nhưng bà ta cũng chỉ nảy sinh ý
định này khi nghe An Họa ngỏ ý muốn giúp.
Để An Họa làm một món ăn dở tệ, có sự đối lập thì mới chứng minh được cho mọi
người thấy, cưới vợ quan trọng nhất là hiền huệ đảm đang, chỉ có văn hóa thì có
tác dụng gì? Có mài ra ăn được không?
Nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của Cát Hồng Anh, ánh mắt An Họa cũng lạnh xuống.
Cát Hồng Anh muốn nâng em gái mình lên, muốn gả em gái vào chỗ tốt là chuyện
thường tình, nhưng không nên lấy người khác làm bàn đạp.
.. Đã như vậy, cũng đừng trách cô phá hỏng chuyện tốt hôm nay!
truong/chuong-19-de-an-hoa-lam-nen-cho-cat-hong-hahtml]
“Tôi làm món gì thì được nhỉ?” An Họa ra vẻ khó xử.
Chu Mai Hoa hiến kế: “Cô cứ đập mấy quả dưa chuột đi, xong rắc tí muối với dầu
mè trộn lên là được”
Một người phụ nữ chơi thân với Cát Hồng Anh nói: “Không được, thế thì đơn giản
quá, ít nhất cũng phải xào một món mới gọi là trổ tài chứ”
Chu Mai Hoa lườm cô ta: “Trương Chiêu Đệ, cô không nói không ai bảo cô câm
đâu!”
Trương Chiêu Đệ cũng chẳng sợ Chu Mai Hoa: “Tôi có mồm không nói thì khó
chịu, tôi cứ nói đấy!”
An Họa ngăn hai người cãi nhau: “Thế này đi, tôi làm một món tủ của tôi, nhưng
tôi cần nguyên một con gà, chị Hồng Anh có nỡ cho tôi phá không?”
Cô ta còn có món tủ á? Món tủ đốt bếp à? Trương Chiêu Đệ không nhịn được
cười thành tiếng. Chu Mai Hoa lại lườm cô ta một cái.
Cát Hồng Anh nghe An Họa nói thì do dự, hôm nay bà ta đúng là có mua một con
gà, tốn mất 6 đồng lận, bị An Họa phá thì tiếc lắm.
Nhưng rất nhanh, Cát Hồng Anh cắn răng quyết định – đem nguyên liệu quý giá
ra để phá hoại mới càng thể hiện được sự vô dụng của An Họa!
“Phá với chả không phá cái gì, chị tin tưởng em” Cát Hồng Anh trong lòng rõ ràng
đang hả hê chờ xem kịch vui, ngoài miệng lại nói rất êm tai.
An Họa cười rạng rỡ: “Vậy cảm ơn chị đã tin tưởng em”
Không biết tại sao, trong lòng Cát Hồng Anh xẹt qua một tia dự cảm không lành.
An Họa nói với Chu Mai Hoa: “Chị Mai Hoa, em không biết làm gà, chị giúp em
làm lông con gà được không?”
Chu Mai Hoa đương nhiên sẵn lòng giúp cô.
An Họa lại gọi con trai của Chu Mai Hoa là Thạch Tiểu Quân tới, thì thầm to nhỏ
bên tai cậu bé một hồi.
Thạch Tiểu Quân vỗ bộ ngực gầy guộc, gân cổ lên quát: “Đảm bảo hoàn thành
nhiệm vụ!” Hét xong liền ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.
Chờ gà được làm sạch sẽ, An Họa dùng tăm tre chọc những lỗ nhỏ trên mình gà.
Chu Mai Hoa khó hiểu nhìn động tác của cô: “Cô em, cô đang làm cái gì thế?”
An Họa nói: “Em định tẩm ướp gà trước một chút, làm thế này gia vị dễ ngấm
hơn”
Trương Chiêu Đệ vỗ đùi cái đét: “Đừng nói chứ, cách này hay đấy, sau này tôi
muối thịt cũng làm thế!”
Chu Mai Hoa lườm cô ta, lại hỏi An Họa: “Ướp làm gì? Gà vốn đã tươi ngon rồi,
không cần cho gia vị gì đâu. Cô định làm thế nào thế?”
An Họa cười cười: “Đợi em làm xong, chị sẽ biết ngay thôi”
Lại còn úp úp mở mở.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa xoa bóp gia vị lên mình gà một lúc, lại dùng mỡ lợn xào ít thịt nạc và nấm
hương thái hạt lựu, thêm măng tươi thái nhỏ, nhồi vào bụng gà, cuối cùng úp gà
trong chậu, định để ướp thêm một lúc nữa.
Tiếp theo, An Họa chạy ra ngoài, cũng chẳng biết đi đâu.
Cát Hồng Anh đã không còn tâm trí đâu mà nhìn chằm chằm cô nữa, mà tập trung
toàn lực phụ giúp Cát Hồng Hà.
Bà ta nói nhỏ vào tai Cát Hồng Hà: “Đừng căng thẳng, có An Họa làm nền, em
chắc chắn sẽ nổi bật, không sợ Trưởng phòng Lý không chú ý đến em”
Cát Hồng Hà mặt đỏ bừng, quay đầu đi cầm dao thái rau, động tác nhanh nhẹn
lại thuần thục.
Qua một lúc lâu, An Họa mới quay lại, phía sau còn có hai đứa nhóc Thạch Tiểu
Quân và Đông Đông, trên tay bọn trẻ cầm mấy cái lá sen to.
Trên tay An Họa cũng bưng một cái chậu, trong chậu là thứ bùn. vàng vàng?
Chỉ thấy An Họa chần lá sen qua nước nóng, lại bọc con gà đã tẩm ướp vào trong
lá sen, bên ngoài dùng dây bông buộc chặt, cuối cùng đắp lên một lớp bùn đất đỏ,
ném vào trong bếp lò.
Cát Hồng Anh rất coi thường, An Họa không biết nấu ăn nên mới làm mấy trò kì
quái để lôi kéo sự chú ý, nhưng đồ ăn chung quy vẫn phải dựa vào cái miệng để
đánh giá, ăn vào miệng thấy ngon mới là căn bản nhất.
Đến giờ tan tầm, khách khứa được mời cũng lục tục kéo đến.
Con gà nướng xong được lôi ra từ trong bếp lò, lớp bùn bên ngoài nứt nẻ, xám
xịt, nhìn chẳng thể nào liên tưởng đến món ngon được.
Cát Hồng Anh hoàn toàn yên tâm, hôm nay An Họa chắc chắn phải làm nền cho
em gái bà ta rồi.