Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 29: Lừa gạt



An Họa cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu.

Sau khi cô đẩy Tiêu Chính ra, ánh mắt anh dần trở nên trong trẻo, cơ thể đang

gào thét cũng từ từ bình tĩnh lại.

Sau đó, anh im lặng rời khỏi người cô, quay lưng lại nằm xuống.

Không có thêm bất kỳ hành động quá phận nào.

Điều này thể hiện đầy đủ sự tôn trọng của anh đối với ý muốn của cô.

Nhưng mà, sao lại thấy ngượng ngùng thế này nhỉ.

An Họa dùng ngón tay chọc nhẹ vào cơ lưng của anh, hắng giọng nói: “Anh có

biết thế nào là ‘chuẩn bị mang thai’ không?”

Tiêu Chính khựng lại, hỏi: “Thế nào là chuẩn bị mang thai?”

An Họa bắt đầu giở bài lừa gạt.

Cô nói: “Chuẩn bị mang thai là thuật ngữ y học, nghĩa là làm công tác chuẩn

bị trước khi mang bầu, ví dụ như giữ gìn sức khỏe, tâm trạng vui vẻ, như vậy mới

có thể sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh hơn. Hơn nữa không chỉ mẹ phải chuẩn

bị, mà bố cũng phải tham gia nữa”

Tiêu Chính xoay người lại đối diện với cô, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh cũng phải

chuẩn bị á?”

“Đương nhiên rồi!” An Họa nghiêm túc: “Sức khỏe của người bố có tốt hay không

liên quan trực tiếp đến chất lượng của hạt giống, anh thử nghĩ xem, nếu hạt giống

bị bệnh thì mầm cây mọc ra có tốt được không?”

Tiêu Chính ngồi dậy, vận động cơ thể một chút.

Rất rắn chắc và đầy sức sống.

“Anh rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì!” Dừng một chút, anh bổ sung thêm:

“Em cũng không có bệnh mà”

An Họa nói: “Không có bệnh không có nghĩa là trong cơ thể không có độc tố, em

hỏi anh, anh có hút thuốc không?”

Đi lính làm gì có ai không hút thuốc? Tiêu Chính nói: “Anh hút không nhiều, hai

ngày mới hết một bao. Sư trưởng một ngày rít hết hai bao lận”

An Họa bắt đầu phổ cập khoa học cho anh: “Trong thuốc lá có nicotin, hắc ín,

carbon monoxit, đều là những chất độc hại, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng hạt

giống, từ đó ảnh hưởng đến chất lượng phôi thai, nghiêm trọng có thể gây sinh

non, thai nhi dị dạng, ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của thai nhi đấy”

Tiêu Chính ngẩn người: “Nghiêm trọng thế cơ à?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

An Họa gật đầu: “Chứ còn sao nữa, cho nên trong tình huống này, cũng không thể

tùy tiện mang thai được”

Tiêu Chính: “Nhưng mà Đông Đông rất khỏe mạnh mà, lại còn thông minh nữa.

Con gái Sư trưởng Trần cũng rất khỏe mạnh”

An Họa: “Cái này liên quan đến vấn đề xác suất, công tác chuẩn bị càng tốt thì

xác suất sinh con khỏe mạnh càng cao, ngược lại thì con càng dễ gặp vấn đề”

An Họa nói năng đâu ra đấy, nghe rất thuyết phục.

“Mấy cái này em học ở đâu thế?”

“Đọc trong sách chứ đâu”

Mắt Tiêu Chính sáng rực nhìn cô: “Vợ à, em biết nhiều thật đấy, đúng là người có

văn hóa”

An Họa cho anh một cái nhìn đầy kiêu ngạo.

“Cho nên ấy à, chừng nào anh chưa cai thuốc cai rượu, chưa duy trì thói quen

sinh hoạt lành mạnh thì em không thể mang thai được. Anh tranh thủ thời gian

đến trạm xá xin ít bao cao su đi”

Cô không phải không muốn ngủ với anh, mà là không muốn mang thai một

đứa trẻ không khỏe mạnh!

Tiêu Chính đã bị thuyết phục.

Mây mù trong lòng tan biến sạch sẽ.

truong/chuong-29-lua-gathtml]

Anh ôm lấy An Họa, hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Được, để anh đi xin.

Xong việc này anh sẽ cai thuốc cai rượu”

An Họa hôn đáp lại lên môi anh, hai người ôm nhau, trong không gian ấm áp dần

chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là rốt cuộc vẫn đang mùa hè, hỏa khí của Tiêu Chính lại vượng, lát sau đã đổ

mồ hôi, An Họa đang mơ màng ngủ liền ghét bỏ giãy ra khỏi lòng anh, lăn sang

bên kia giường.

Tiêu Chính cười đắp lại chăn cho cô, rời giường, ra sân dội gáo nước lạnh tắm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, An Họa sực nhớ ra hình như tối qua Tiêu Chính

muốn nói với cô chuyện công việc.

“Phải rồi, công việc của em đã được sắp xếp xong, Xưởng thực phẩm Hồng Tinh,

hiện tại có hai vị trí có thể chọn, một là cán bộ Ban Tuyên truyền, hai là cán bộ

Công đoàn, em xem em muốn chọn cái nào?”

Thời buổi này, trình độ văn hóa phổ biến của người dân cũng chỉ mới ở mức vừa

xóa mù chữ, tốt nghiệp cấp 2, cấp 3 đã được gọi là phần tử trí thức, sinh viên đại

học hiếm như động vật quý hiếm vậy.

Sở dĩ việc sắp xếp công việc cho An Họa dễ dàng như thế, lại còn có vị trí ngon

lành cho cô chọn, chính là vì cô có tấm bằng đại học “xịn”. Đổi lại là người nhà

quân nhân khác, không chừng còn phải xếp hàng dài cổ, rốt cuộc huyện lỵ cũng

chỉ bé tẹo thế này, vị trí công việc có hạn.

An Họa nghĩ ngợi: “Em vào Ban Tuyên truyền đi”

Trước khi xuyên không, cô từng làm blog tự truyền thông nuôi sống bản thân hồi

đại học, vào Ban Tuyên truyền ít nhiều cũng dính dáng đến nghề cũ.

Tiêu Chính gật đầu: “Nhưng mức lương của em được định ở mức thấp nhất là bậc

24, hơi thiệt thòi cho em”

Nguyên chủ đã đi làm được vài năm, lại là bè trưởng dàn nhạc, hưởng lương bậc

22, giờ coi như làm lại từ đầu.

“Không sao, đằng nào lương lậu và gia sản của anh đều nằm trong tay em cả rồi,

em cũng chẳng để mình chịu thiệt đâu” An Họa cười nhìn anh.

Tiêu Chính xuất thân nghèo khó, từng chịu khổ nên đặc biệt coi trọng việc tiết

kiệm tiền, cũng tôn sùng lối sống cần kiệm, anh tiêu cho bản thân cũng chỉ tốn

tiền thuốc lá.

Tính cách tiêu xài hoang phí của An Họa anh biết rõ, cô ấy mà tiêu tiền thì mắt

không chớp lấy một cái, đi dạo phố một chuyến là mua cả đống đồ, chẳng cần biết

có dùng đến hay không.

Tuy nhiên, kể từ khoảnh khắc giao toàn bộ lương lậu và gia sản cho An Họa, Tiêu

Chính đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, quyết định sau này dù An Họa có tiêu tiền như

nước thì anh cũng sẽ không quản lấy một lời.

Cho nên dù không tự chủ được mà nghiến răng hàm, anh vẫn sảng khoái nói:

“Tiền em cứ tiêu thoải mái, anh không xót đâu!”

An Họa nhìn bộ dạng rõ ràng xót của mà còn cố ra vẻ hào phóng của anh, cười

ngặt nghẽo.

Tiêu Chính có chút ngượng ngùng.

Sau đó anh nghiêm túc nói: “Anh xót tiền thật, nhưng chỉ cần em vui vẻ thì còn

hơn bất cứ thứ gì, con người bao giờ cũng quan trọng hơn tiền bạc”

An Họa không khỏi gật đầu, có sao nói vậy, lại càng dễ làm động lòng người hơn

mấy gã đàn ông chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Thứ hai tuần sau mới phải đi làm, vẫn còn mấy ngày nữa.

An Họa định tranh thủ mấy ngày này trồng nốt rau trong sân. Lần trước Chu Mai

Hoa đến giúp, chỉ trồng một luống cải thìa, vì loại đó dễ trồng, đánh luống lên rồi

rắc hạt là xong.

Cô định trồng thêm ít ớt, cà chua, mướp hương, mấy loại này đều cần ươm giống.

Dưới sự chỉ đạo và giúp đỡ của Tiêu Chính, cô đã thành công gieo hạt xuống đất,

đáng tiếc đám cải thìa đã nảy mầm lại chết rụi một mảng! Số cây còn lại cũng

còi cọc ốm yếu!

Tiêu Chính nói: “Phải bón phân, nếu không thì không lớn nổi đâu”

Không có phân hóa học, bón phân chính là tưới phân chuồng.

Lúc đó Chu Mai Hoa cũng nói y hệt, nhưng An Họa giãy nảy lên, quyết định không

tin vào điều đó! Cỏ dại trong sân có bón phân đâu mà vẫn mọc tốt um tùm thế kia!

Trời ngày càng nóng, tưới phân chuồng trong sân, cái mùi ấy nghĩ thôi đã thấy

phê rồi.

Nhưng hiện tại, An Họa không cứng đầu nổi nữa. Cô không muốn bỏ công sức lao

động vất vả mà chẳng thu hoạch được gì.

Mùi thì mùi, đằng nào cô cũng sắp đi làm, ban ngày đâu có ở nhà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.