Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 4: Đàn ông vừa hung vừa mạnh, cũng chỉ là đàn ông



Hôm nay dọn dẹp muộn, không kịp nhóm bếp nấu nướng, đến giờ cơm, Tiêu

Chính dẫn vợ con đi nhà ăn tập thể.

An Họa dắt con tìm chỗ ngồi sạch sẽ, Tiêu Chính đi mua phiếu cơm phiếu đồ ăn.

Một người phụ nữ trung niên trạc tuổi bốn mươi, dáng vẻ xởi lởi đi ngang qua bàn

An Họa. Đi được vài bước, chị ta lại quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Cô là Tiểu An

phải không?”

An Họa ngơ ngác, mờ mịt nhìn lại.

Người phụ nữ cười cười vỗ trán: “Tôi tên Cát Hồng Anh, chồng tôi là Chính ủy Dư

Bảo Sơn ở đây. Hồi cô và Tiêu Chính làm tiệc rượu ở tỉnh thành tôi cũng có đi dự

đấy, cô quên rồi à?”

An Họa vội đứng dậy, cười nói: “Ôi ngại quá chị Hồng Anh, em trí nhớ kém quá

không nhận ra chị ngay”

“Không sao không sao, người đông thế nhớ sao hết” Cát Hồng Anh ra ý bảo cô

cứ ngồi, sau đó ánh mắt sắc sảo đánh giá vài lần Đông Đông: “Đây là con trai

Tiêu Chính hả? Chà, nhóc con thừa hưởng hết nét thanh tú của mẹ rồi, lớn lên

đẹp trai thế này chứ chẳng giống bố tẹo nào”

Lời này thoạt nghe là khen Đông Đông đẹp, nhưng biểu cảm và giọng điệu của

Cát Hồng Anh lúc nói lại có chút kỳ quái, như đang ám chỉ điều gì đó.

An Họa nén sự khó chịu trong lòng xuống, bảo con chào người lớn, rồi thản nhiên

tiếp lời: “Thực ra mũi và miệng của thằng bé đặc biệt giống Tiêu Chính đấy chị ạ,

cái thần thái lúc không cười y hệt bố nó”

Cát Hồng Anh cười gượng gật đầu, nói: “Được rồi, hai mẹ con ngồi đi, tôi cũng

phải đi lấy cơm cho lão Dư đây”

An Họa nhìn theo bóng lưng Cát Hồng Anh rời đi, thầm đánh giá người phụ nữ

này không đơn giản.

Lát sau Tiêu Chính xách mấy cặp lồng cơm trở lại. Anh lấy hai món mặn nhiều

thịt, một món canh rau, và tận tám cái bánh bao bột mì trắng to đùng, số lượng rất

nhiều.

“Ăn đi, không đủ anh lại đi mua thêm” Tiêu Chính nói, đẩy cặp lồng về phía vợ

con.

“Em và Đông Đông ăn không nhiều đâu, chắc là đủ rồi, chỗ này nhiều quá” An

Họa bẻ đôi một cái bánh bao, chia cho Đông Đông một nửa.

Tiêu Chính nhíu mày: “Nó đều 4 tuổi rồi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà còn ăn không

hết một cái bánh bao?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Đông Đông sức ăn vẫn luôn không lớn mà anh”

“Còn em? Cũng chỉ ăn nửa cái? Mèo hít à?”

“Nửa cái là em đủ no rồi”

Tiêu Chính gặm miếng bánh bao to tướng trong tay, im lặng không nói gì. Dễ nuôi

thật. Tính ra như thế, đẻ một đội bóng anh cũng nuôi nổi cơm gạo.

An Họa tao nhã xé từng chút bánh bao nhỏ xíu đưa vào miệng. Đông Đông bên

cạnh cũng bắt chước mẹ, không xé ăn nhưng cũng thong thả ung dung mà cắn

từng miếng nhỏ. Hai mẹ con ăn uống văn nhã cực kỳ, như đang thưởng thức cao

lương mỹ vị.

Tiêu Chính thì hào sảng hơn nhiều, ăn vừa nhanh vừa miếng to, một cái bánh bao

chỉ hai ba miếng là hết. Cái này đảo cũng không có gì, tác phong quân đội mà,

động tác của anh vẫn nhanh nhẹn, không để nước canh dính đầy miệng lôi thôi

lếch thếch.

Nhưng mà. An Họa phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Anh anh anh anh. anh ăn cơm chép miệng! Tiếng “nhóp nhép” tuy không quá lớn

nhưng cũng đủ làm cô chú ý.

Ký ức bụi phủi của nguyên chủ chốc lát ùa về. Hồi ở trường quân đội tỉnh thành,

trong một năm ngắn ngủi đó, nguyên chủ siêu cấp chán ghét thói quen sinh hoạt

của anh. Cái gì mà ăn cơm chép miệng mất vệ sinh, có đôi khi cả người hôi rình

mùi rượu và mồ hôi từ bên ngoài trở về, giày vừa đạp ra liền nằm vật lên giường

ngáy o o.

Loại ví dụ nhỏ nhặt này, có thể kể cả trang giấy không hết.

An Họa – người thề sống thề chết muốn ôm đùi vàng nam chính – bỗng cảm thấy

không tự tin lắm.

Cô sinh trưởng ở xã hội hiện đại phát triển hơn, điều kiện gia đình cũng coi như

trung lưu, đổi đến thời đại này, rất nhiều thói quen sinh hoạt của cô đều phù hợp

với đại tiểu thư giai cấp tư sản như nguyên chủ. Nguyên chủ sống không nổi với

nam chính vì những khác biệt này. Liệu cô có thể chịu đựng được không?

An Họa suy tư một hồi, cảm thấy những cái khác chưa nói vội, thói quen vệ sinh

của Tiêu Chính nhất định phải uốn nắn lại từ từ, còn cả vấn đề ăn cơm chép

miệng nữa. Phải dạy chồng thôi!

Có điều việc này cứ từ từ, dục tốc bất đạt.

An Họa nhìn về phía Tiêu Chính, đổi chủ đề: “Đúng rồi, vừa nãy có một chị tên

Cát Hồng Anh chào hỏi em, bảo từng tham gia hôn lễ của chúng ta”

Tiêu Chính nuốt miếng cơm, đáp: “Chị Hồng Anh là vợ Chính ủy Dư Bảo Sơn,

người rất lợi hại và tháo vát, đang làm việc ở Hội phụ nữ huyện Vân chúng ta.

Người nhà trong khu có chuyện gì xích mích cũng hay tìm chị ấy hòa giải. Em mới

đến lạ nước lạ cái, nếu gặp khó khăn gì khi anh vắng nhà cũng có thể tìm chị ấy

giúp đỡ”

An Họa thầm nghĩ thảo nào, Cát Hồng Anh trông rất có uy và có chủ kiến.

Nói đến công việc, Tiêu Chính mới nhớ ra chuyện quan trọng, hỏi: “Lúc nãy ở nhà

em bảo em nghỉ việc rồi?”

An Họa gật đầu: “Vâng, nghỉ hẳn rồi”

Tiêu Chính chậm động tác ăn lại, nhìn cô chằm chằm: “Vì theo quân à?”

An Họa: “Vâng, vì muốn đoàn tụ với anh”

Tiêu Chính im lặng một lát, vẫn nhịn không được hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Sao

giờ lại chịu hy sinh thế? Trước kia em coi trọng sự nghiệp lắm mà?”

Trước kia Tiêu Chính từng ướm hỏi vấn đề theo quân, lời còn chưa nói xong đã bị

ánh mắt lạnh lùng như dao của An Họa cắt ngang.

Cô từng nói, cô muốn theo đuổi nghệ thuật, không có khả năng đem chính mình

vây hãm trong gia đình chật hẹp, càng sẽ không vì chồng con mà từ bỏ lý tưởng

cao đẹp. Tiêu Chính lúc đó tuy buồn nhưng cũng không trách cô, anh đích xác

không tư cách yêu cầu người khác vì anh mà từ bỏ công việc yêu thích.

Nhưng hiện tại, cô đã từ bỏ lý tưởng đó vì anh.

truong/chuong-4-dan-ong-vua-hung-vua-manh-cung-chi-la-dan-onghtml]

“Chúng ta cũng không thể cứ mãi mỗi người một nơi được, con cần có cha, em

cũng cần có chồng. Anh càng không thể rời quân đội, vậy cũng chỉ có thể là em

hy sinh thôi” An Họa nỗ lực thiết lập hình tượng người vợ vĩ đại cho mình.

Đáy mắt Tiêu Chính hiện lên vẻ áy náy sâu sắc: “Mặc kệ thế nào, về phương diện

này là anh có lỗi với em, để em chịu thiệt thòi rồi”

Rất tốt! Thế cục đảo ngược hoàn toàn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của cô liền từ người phụ nữ hư hỏng

cắm sừng chồng biến thành người phụ nữ vĩ đại hy sinh tất cả vì gia đình.

An Họa yên tâm thoải mái nhận lời xin lỗi của Tiêu Chính, hơn nữa nhân cơ hội

đòi thù lao: “Biết thế là tốt. Vậy sau này anh phải đối tốt với em một chút đấy

nhé”

Cô cười tươi như hoa, lúm đồng tiền bên má ẩn hiện rất là kiều tiếu, quyến rũ.

Tiêu Chính chưa bao giờ thấy một mặt này của cô, hai mắt cứ nhìn chằm chằm nụ

cười ấy đến ngẩn ngơ, quên cả nhai cơm.

“Ba ơi, đồ ăn trên đũa ba rơi xuống bàn rồi kìa” Đông Đông vươn ngón tay nhỏ

xíu chỉ chỉ, hảo tâm nhắc nhở ông bố đang mất hồn.

Tiêu Chính hoàn hồn, nhìn miếng thịt rơi trên bàn, mặt già hơi đỏ lên vì ngượng.

An Họa không tiếng động cười thầm. Đàn ông dù vừa hung vừa mạnh đến đâu,

đứng trước mỹ nhân thì cũng chỉ là đàn ông thôi.

Đông Đông nghiêm trang trần thuật với mẹ: “Ba xấu hổ kìa mẹ”

An Họa trêu chọc hỏi con: “Con biết vì sao ba xấu hổ không?”

“Nhìn mẹ xinh quá nên ba xấu hổ chứ sao ạ” Nhóc con cái gì cũng hiểu.

Tiêu Chính để tay lên miệng ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối. Lời nói xoay

hai vòng bên miệng, anh vẫn không có mặt mũi nói ra mấy lời sến súa kiểu “anh

sẽ đối tốt với em”, chỉ nói cộc lốc: “Về sau cái gì anh cũng nghe em”

Bất kể An Họa vì sao đột nhiên thay đổi lớn như vậy, chỉ cần cô an tâm cùng anh

sinh hoạt, trừ những vấn đề nguyên tắc quân đội ra, chuyện trong nhà đều nghe

cô cũng chẳng có gì ghê gớm.

An Họa mắt sáng lấp lánh nhìn anh như bắt được vàng: “Đây chính là anh nói đấy

nhé! Quân tử nhất ngôn!”

Tiêu Chính không khỏi thẳng lưng, trịnh trọng nói: “Anh nói là làm”

Vì theo đuổi bạn đời, đàn ông trời sinh am hiểu đưa ra lời hứa, còn lời hứa có

thực hiện được hay không thì phải nói sau. Câu “cái gì cũng nghe em” thuộc dạng

câu hứa hẹn kinh điển của đàn ông, An Họa căn bản không coi là thật 100%.

Có điều Tiêu Chính có lòng áy náy với chuyện cô “hy sinh sự nghiệp” để theo

quân, cũng không cảm thấy đó là điều đương nhiên vợ phải làm, chứng tỏ anh

không có cái tư tưởng gia trưởng “chồng chúa vợ tôi” truyền thống kia, biết tôn

trọng sự hy sinh của nửa kia.

Lại cộng 1 điểm! Cơ sở sinh hoạt hạnh phúc đã có.

Lúc đi về đến cửa nhà lại đụng phải Cát Hồng Anh. Hóa ra nhà Chính ủy ở ngay

cách vách bọn họ, đúng là “oan gia ngõ hẹp”.

Hai bên lễ phép chào hỏi, An Họa và Tiêu Chính liền dắt Đông Đông vào nhà.

Cát Hồng Anh đứng ở sân nhà mình nhìn bóng lưng hai người vài lần, về phòng

liền oán giận với chồng là Dư Bảo Sơn: “Cái cô An Họa kia làm sao thế nhỉ?

Không phải đang làm ầm lên trong thư đòi ly hôn với Tiêu Chính sao? Sao giờ lại

hòa giải rồi? Nhìn cứ như vợ chồng son ấy!”

Dư Bảo Sơn ăn lạc rang, uống rượu nhỏ, bên cạnh hai đứa con trai đang chạy ríu

rít, tâm tình rất tốt. Nghe vợ nói thì nụ cười hơi thu lại chút: “Tôi nghe nói Tiểu An

tới, thật sự hòa giải à? Thế thì tốt cho chú Tiêu quá”

“Nhìn dáng vẻ là thế” Cát Hồng Anh đuổi bọn trẻ đi ra chỗ khác chơi xong, nhỏ

giọng nói với chồng: “Con trai Tiêu Chính tôi thấy rồi, lớn lên đẹp thì có đẹp

nhưng chẳng giống cậu ấy chút nào. Ông bảo có khi nào”

Dư Bảo Sơn giật mình đặt chén rượu xuống: “Bà có ý gì?”

Cát Hồng Anh cười lạnh một tiếng: “Lúc trước Tiêu Chính ở trường quân đội, tình

cảm hai người đã không tốt, An Họa ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ đẻ, ai biết

cô ta thật sự về nhà mẹ đẻ hay là đi đâu”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Dư Bảo Sơn quát dừng: “Đồng chí Cát Hồng Anh! Nói

chuyện phải nghiêm cẩn, phải thực sự cầu thị! Sao có thể mở miệng ra là bắt gió

bắt bóng, bôi nhọ danh dự quân nhân và người nhà thế hả!”

Cát Hồng Anh trừng ông một cái: “Tôi còn cần ông lên lớp à? Tôi chỉ lo cho cậu

Tiêu thôi. Dù sao ấy, cái kiểu tiểu thư đài các của An Họa, vừa nhìn đã biết không

phải người có thể sống kiên định, chịu khổ được. Lúc trước đòi ly hôn với Tiêu

Chính đã chứng minh điều đó rồi”

Dư Bảo Sơn xua tay: “Mỗi người một nơi, phụ nữ buồn bực suy nghĩ lung tung

cũng là bình thường. Người ta hiện tại không phải đã nghĩ thông suốt, tới đây

đoàn tụ rồi sao”

Cát Hồng Anh ngẩn ra một hồi, thở dài thườn thượt đầy tiếc nuối: “Đúng thế, tới

rồi. Cô ta tới, thế con bé Hồng Hà em gái tôi tính sao đây?”

Dư Bảo Sơn ném viên lạc vào miệng, thong thả ung dung nhai, một lúc lâu sau

mới nói: “Chuyện đó coi như chưa từng phát sinh, cấm bà nhắc lại trước mặt vợ

chồng chú Tiêu. Còn Hồng Hà, dễ thôi, doanh trại nhiều đàn ông độc thân ưu tú

như vậy, tôi tìm cho nó một người khác là được”

Cát Hồng Anh không cho là đúng. Theo bà thấy, Tiêu Chính là người có điều kiện

tổng hợp tốt nhất: trẻ tuổi, chức cao, lại thật thà.

Hai vợ chồng họ quen biết Tiêu Chính đã lâu, hiểu rõ tính cách cậu ấy. Tiêu Chính

bề ngoài thô kệch, nóng tính với lính nhưng tuyệt đối không phải người bạo lực

với vợ con. Hơn nữa anh còn trẻ mà đã lên đến vị trí Phó sư trưởng, năng lực,

công huân cùng xuất thân đều không phải bàn, tiền đồ xán lạn.

Cho nên khi phong thanh biết tin An Họa đòi ly hôn, bà căn cứ nguyên tắc “nước

phù sa không chảy ruộng ngoài”, gọi cô em gái út Cát Hồng Hà lên chơi, chỉ chờ

Tiêu Chính làm xong thủ tục ly hôn là sẽ làm mai cho hai người ngay lập tức.

Ai ngờ sự tình lại xuất hiện biến cố như vậy.

Cái cô An Họa kia cũng thế, muốn ly hôn thì dứt khoát ly đi cho rồi, sao còn ăn lại

cỏ cũ làm gì!

Bỗng nhiên, cạnh cửa truyền đến tiếng bước chân sột soạt, Cát Hồng Anh nhìn

sang, chỉ thấy bóng lưng một cô gái với cái bím tóc dài chạy vụt đi. Là Hồng Hà.

Cát Hồng Anh lại thở dài. Em gái bà không có cái mệnh làm vợ thủ trưởng rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.