Ngày đầu tiên mới tới, ban ngày lại ngồi xe lửa dằn xóc mấy tiếng đồng hồ, An
Họa cảm thấy mệt mỏi rã rời nên không vội thu dọn hết hành lý, chỉ tìm bàn chải
và kem đánh răng ra để dùng.
Tiêu Chính đang ngồi xổm ở góc hiên nhóm cái lò than tổ ong để đun nước nóng
cho vợ con tắm. An Họa đứng bên cạnh xem, vừa xem vừa học. Nguyên chủ cả
đời không biết làm mấy việc này, cô xuyên tới cũng mù tịt.
Tiêu Chính thấy cô xem chăm chú, đôi mắt mở to mang theo vẻ ham học hỏi bèn
tận tình chỉ dạy:
“Đống báo cũ ở góc tường kia chuyên dùng để mồi lò than. Em xé thành từng dải
nhỏ như anh làm rồi châm lửa thả vào. Cửa gió bên dưới là mấu chốt, lúc đầu
than chưa bén phải quạt hoặc thổi vào cửa gió một chút thì lửa mới cháy đượm”
An Họa nóng lòng muốn thử, vén váy lên: “Để em thổi cho!”
Tiêu Chính do dự một chút, nhưng vẫn dịch sang bên cạnh một bước nhường
chỗ: “Được, em làm thử đi”
An Họa ôm váy ngồi xổm xuống, ghé sát mặt nghiêng đầu thổi phù phù vào cửa
gió.
“Gần thêm chút nữa. Dùng sức thổi mạnh vào” Tiêu Chính nhắc nhở.
Mũi Tiêu Chính đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm dìu dịu, ngòn ngọt rất đặc biệt.
Anh cúi đầu nhìn, mới phát hiện khoảng cách giữa anh và An Họa đang rất gần.
Cái cổ thon dài, trắng ngần như thiên nga của cô hiện ra ngay dưới mí mắt anh,
lấm tấm vài giọt mồ hôi. Hương thơm dường như tỏa ra từ chính làn da trắng đến
lóa mắt kia.
Tiêu Chính nháy mắt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, yết hầu trượt lên trượt xuống
khó khăn.
Tính ra, anh và An Họa đã rất lâu chưa ân ái. Thực ra hồi mới cưới, An Họa cũng
không thích chuyện đó, luôn tỏ ra không tình nguyện, nằm đơ ra như khúc gỗ.
Trong xương cốt Tiêu Chính cũng có chút ngạo khí đàn ông, đâu sinh ra nổi nửa
điểm hứng thú với một người phụ nữ lạnh lùng như băng sương ấy.
Huống chi bọn họ phần lớn thời gian sống xa nhau, An Họa cũng không đến thăm
thân, mỗi lần anh về tỉnh thành cũng là ở nhờ nhà cha vợ, nên càng không sinh ra
tà niệm gì.
Nhưng hôm nay, đại khái là do biểu hiện của An Họa quá nhiệt tình, quá thân mật,
lại thêm không gian riêng tư này, anh.
Ánh mắt Tiêu Chính nóng rực lên như hòn than trong lò.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa thổi hì hục nửa ngày, than trong lò dần dần bén lửa đỏ lên. Cô vui vẻ
muốn đứng dậy, nhưng do ngồi xổm lâu cộng với việc thổi liên tục nên thiếu oxy
não, đầu óc choáng váng, thân mình không khống chế được ngã nghiêng sang
một bên.
Tiêu Chính đang thất thần, cảm giác một khối mềm mại, thơm tho đâm sầm vào
lồng ngực mình. Anh theo bản năng phản xạ của quân nhân, duỗi tay ôm chặt
lấy.
“Ưm” An Họa rên khẽ một tiếng, dựa cái đầu đang quay cuồng vào vòm ngực
rắn chắc như tường đồng vách sắt của Tiêu Chính: “Đừng nhúc nhích, để em
hoàn hồn chút, chóng mặt quá, thiếu oxy rồi”
An Họa chống hai tay lên ngực anh, đầu hơi dựa vào hõm vai anh thở dốc.
Tiêu Chính cứng đờ người. Anh chỉ cảm thấy hơi thở nóng hổi của cô như lông vũ
quét nhẹ qua cổ mình, ngứa ngáy chạy dọc sống lưng khiến tim đập chân run. Ý
thức Tiêu Chính dần dần trống rỗng, lý trí bay biến, cánh tay không tự chủ được
mà siết chặt lấy người phụ nữ trong ngực.
“Lép bép!”
Than trong lò nổ một tiếng giòn tan, bắn ra tia lửa.
Tiếng động nhỏ dọa Tiêu Chính giật mình hoàn hồn. Anh hoảng loạn như kẻ trộm
bị bắt quả tang, vội vàng đẩy An Họa ra để kéo khoảng cách. Nhưng anh quên
mất cả hai đều đang ngồi xổm, thế đứng không vững. An Họa bị đẩy bất ngờ,
không giữ được thăng bằng liền ngã bệt mông xuống nền gạch.
“Á!”
Đau thì không đau lắm vì mông có thịt, nhưng An Họa bị dọa. Cô ngẩng đầu,
ánh mắt hung dữ trừng về phía Tiêu Chính, cái miệng nhỏ chu lên giận dỗi: “Anh
đẩy em! Anh định mưu sát vợ à?”
Trong mắt cô ngập nước vì cú ngã, sương mù mênh mông, cái liếc mắt trừng kia
ngược lại trông chẳng có chút uy hiếp nào mà như đang câu dẫn, làm nũng.
Tim Tiêu Chính đập như sấm rền trong lồng ngực.
“Còn không mau kéo em dậy đi!” Đại tiểu thư bĩu môi oán giận, vươn một bàn tay
ngọc thon dài trắng muốt ra trước mặt anh.
Tiêu Chính hít sâu một hơi, vất vả lắm mới giữ được lý trí không nhào tới đè cô
ra, run run nắm lấy tay cô.
Nhu nhược không xương, trơn trượt non mềm. Đó là cảm nhận duy nhất trong
đầu anh.
Chờ đến khi An Họa đứng vững, anh vội vàng buông tay ra như phải bỏng, xách
ấm nước đi nhanh ra ngoài vòi nước, vội vã ném lại một câu mà không dám quay
đầu: “Anh đi lấy nước đây”
truong/chuong-5-lao-dan-ong-ngay-thohtml]
An Họa phủi mông, tự nhiên cảm nhận được bầu không khí ái muội thay đổi vừa
rồi. Trong lòng còn đang cảm thán, chà, cơ ngực cứng thật, xem ra tối nay có
thể sờ cơ bụng rồi đây. Kết quả đảo mắt đã bị đẩy ngã chổng vó, gã đàn ông kia
còn chạy mất dép.
Tuy nhiên rất nhanh, An Họa liền cân nhắc ra mùi vị. Tiêu Chính hình như là bỏ
chạy trối chết nha.
Anh ta sẽ không phải vì chính mình động tình mà xấu hổ chứ? Từ góc nhìn của
Tiêu Chính, hai người cũng coi như vợ chồng già, con cũng 4 tuổi rồi! Xấu hổ cái
nỗi gì?!
Đúng là. một lão đàn ông già đầu mà trông còn ngây thơ gớm. An Họa bật cười
khúc khích.
Đun nước xong, An Họa vốn định tắm rửa một cái cho sạch bụi đường, nhưng
phát hiện trong nhà căn bản không có chỗ tắm kín đáo. Nhà vệ sinh là loại hố xí
xô kiểu nông thôn ở góc sân, hôi hám và không có cống thoát nước.
Nói đến cái nhà vệ sinh này, An Họa nhíu mày, cô tuyệt đối không quen dùng loại
này. Quay đầu lại phải nghĩ cách cải tạo gấp mới được.
An Họa nâng cánh tay lên ngửi ngửi, đầy mặt u sầu: “Ngồi xe lửa cả ngày, mồ hôi
mồ kê, cả người đều hôi rình, không tắm sao chịu được đây?”
Cô thơm phức, hôi chỗ nào? Nhưng Tiêu Chính cũng không dám nhìn thẳng An
Họa, không phản bác, chỉ nói: “Hay anh đi mượn cái chậu tắm gỗ lớn của nhà
hàng xóm cho em nhé?”
“Không cần đâu” An Họa lắc đầu quầy quậy. Chậu tắm là đồ dùng cá nhân, cũng
không thể dùng chung của người khác được. Vi khuẩn, nấm lây nhiễm thì chưa
nói, nhỡ đâu có bệnh ngoài da truyền nhiễm thì nguy to. Cô mắc bệnh sạch sẽ.
Tiêu Chính suy nghĩ rồi nói: “Nhà tắm công cộng của doanh trại mùa hè mở cửa
một tuần hai lần cho người nhà, thứ tư và chủ nhật. Ngày kia là thứ tư, đến lúc đó
em đi tắm cho thoải mái, rộng rãi”
An Họa gật đầu chấp nhận: “Chỉ có thể như vậy thôi. Tối nay đành lau người qua
loa trước đã vậy”
Đông Đông được giao cho Tiêu Chính phụ trách, bảo anh đưa ra giữa sân dội
nước tắm ù cái là xong. An Họa ở trong phòng lau người thay đồ xong xuôi thì
Tiêu Chính cũng đã đặt đứa con trai rửa sạch sẽ thơm tho lên giường.
Vì mới dọn đến, tạm thời chỉ trải được một chiếc giường lớn, tối nay cả nhà ba
người phải ngủ chung một phòng.
“Ba ngủ bên trái con, mẹ ngủ bên phải con nhé!” Đông Đông dẫn đầu trèo lên nằm
vào giữa, phân chia vị trí xong xuôi, ánh mắt mong chờ nhìn ba mẹ: “Ba mẹ mau
lại đây đi!”
Tiêu Chính chắc là cũng đã tranh thủ dội nước lạnh ngoài sân, cả người bốc hơi
nước mát lạnh, chỉ mặc một cái áo ba lỗ quân dụng và quần đùi đùi, rón rén nằm
xuống bên cạnh con trai.
“Mẹ ơi, mau lên mau lên! Mẹ nằm đây này!” Cũng không biết vì cái gì, Đông Đông
hôm nay rất hưng phấn, không chịu ngủ ngay.
“Tới đây, tới đây”
Giường rộng khoảng mét sáu, Tiêu Chính to con như con gấu, một mình nằm đã
chiếm gần một nửa diện tích.
An Họa có chút lo lắng nhìn chiếc giường chật chội. Tư thế ngủ của cô không tốt
lắm, ngủ say sẽ lăn qua lộn lại, nói không chừng còn đá người lung tung. Không
gian hẹp như vậy, có khi nào nửa đêm đè bẹp con trai không?
“Mẹ ơi, chúng ta sau này vẫn luôn ở chỗ này đúng không ạ?” Đông Đông ghé vào
tai mẹ thì thầm lặng lẽ hỏi, lại không biết âm thanh nho nhỏ đã bị thính lực cực tốt
của ba nghe được hết.
Tiêu Chính hỏi ngược lại thằng bé: “Con thích ở đây không Đông Đông?”
Đông Đông nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu khích lệ mới cẩn thận nói: “Ở đây có ba,
còn có bướm, con thích ở đây lắm”
An Họa hôn lên trán con, bảo đảm: “Vậy chúng ta sẽ luôn ở cùng ba và bướm
nhé. Mẹ hứa”
Đông Đông vui sướng mắt cong cong thành hình trăng khuyết, ríu rít nói rất nhiều
chuyện trên trời dưới biển. Xem ra trầm mặc ít lời cũng không phải bản tính của
thằng bé, chỉ là trước kia thiếu thốn tình cảm mà thôi.
Vất vả lắm mới chờ được con ngủ say, An Họa mới nói khẽ với chồng: “Anh bế
con sang bên phải anh đi, em sợ em ngủ say đè lên nó mất”
Tiêu Chính gật đầu, nhẹ nhàng bế Đông Đông qua phía trong cùng sát tường. Vậy
là thành Tiêu Chính nằm ở giữa, An Họa nằm bên ngoài.
Anh da dày thịt béo, vợ có đá hay đè thì anh chịu trận là được, không sao cả.
An Họa mệt mỏi cả ngày, ngửi mùi hương xà phòng thoang thoảng từ người bên
cạnh, yên tâm nhắm mắt ngủ.
Có điều nửa đêm, rất nhiều lần cô bị thứ đồ vật cứng ngắc như đá tảng cộm tỉnh.
Mơ màng cô cũng chẳng nghĩ lại xem đó là cái gì, chỉ không kiên nhẫn dùng tay
đẩy ra, gác chân lên cho thoải mái. Sau đó tay chân cô liền bị khóa chặt không
thể cử động, trong mơ như bị một con hổ lớn đè nặng, nóng bức khó chịu cả
đêm.
Còn Tiêu Chính, cả đêm trừng mắt nhìn trần nhà, người cứng đờ, khổ không thể
tả.