An Họa nhìn chằm chằm Cát Hồng Hà, nói: “Tôi không tin, chị Hồng Anh là Phó
chủ nhiệm Hội Phụ nữ, là tấm gương phụ nữ điển hình, người công bằng chính
trực nổi tiếng ở khu gia đình chúng ta, sao chị ấy có thể bịa ra loại tin đồn tạt
nước bẩn vào người phụ nữ khác như vậy được? Cô đừng vì muốn chối tội cho
mình mà đổ vấy trách nhiệm lên đầu chị Hồng Anh!”
Cát Hồng Hà cuống đến mức bật khóc: “Cháu không trốn tránh trách nhiệm, thật
mà! Cháu mới quen cô được bao lâu, cho dù muốn bịa đặt về cô thì cũng biết bịa
thế nào đâu ạ”
Lúc này Cát Hồng Hà không nghĩ được nhiều, chỉ nói ra sự thật theo bản năng,
hoàn toàn không nhận ra mình đã tự tay đẩy chị gái lên đầu sóng ngọn gió.
An Họa quay sang nói với mọi người phía sau: “Bà con cô bác đều nghe thấy cả
rồi đấy, chính miệng Cát Hồng Hà nói, người tung tin đồn nhảm về tôi là chị gái cô
ta, Cát Hồng Anh”
Chu Mai Hoa đi đầu hưởng ứng: “Đúng thế! Chúng tôi đều nghe thấy rồi, cô ta
không chối được đâu”
“Không ngờ Chủ nhiệm Cát lại là loại người này, trước kia bà ấy còn hay rao
giảng chị em phụ nữ phải giúp đỡ lẫn nhau cơ đấy”
“Lần trước ‘phản gián’ bà ấy còn bị điều tra cơ mà! Con người này chắc chắn là
khẩu phật tâm xà, mặt ngoài một đằng trong lòng một nẻo”
Không biết ai hô lên một tiếng: “Cát Hồng Anh về rồi kìa!”
Hôm nay Cát Hồng Anh tan làm sớm, qua Sư bộ tìm Dư Bảo Sơn để bàn bạc xem
làm thế nào đưa Cát Hồng Hà về quê êm thấm, tránh mặt cô em gái.
Bàn mãi không ra kết quả, đành phải về nhà trước. Đi cùng còn có Tiêu Chính,
Trần Cương, Thạch Vĩ Quang mấy người.
Mấy người đàn ông trò chuyện câu được câu chăng, Cát Hồng Anh thì chìm đắm
trong suy nghĩ riêng.
Lúc này, phía đối diện bỗng xuất hiện một đám phụ nữ, hùng hổ đi về phía này.
Trần Cương ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì thế? Các bà ấy định. đánh nhau
tập thể à?”
Tiêu Chính liếc mắt cái đã thấy vợ mình, vừa định hỏi chuyện thì thấy vợ mình
xông đến trước mặt Cát Hồng Anh, giơ tay tát cho Cát Hồng Anh một cái, không
đợi người ta phản ứng kịp, trở tay bồi thêm cái nữa.
Tiếng “bốp bốp” giòn tan vang lên, chấn động đến mức những người có mặt tại
hiện trường đều ngẩn người, bao gồm cả Cát Hồng Anh vừa bị ăn tát.
“Hu hu hu” Người đánh người là An Họa lại khóc òa lên trước: “Số tôi sao mà
đến cái nơi khỉ ho cò gáy này theo quân, kết quả còn bị người ta bịa đặt nói con
tôi là con hoang. Hu hu hu tôi không sống nổi nữa rồi”
“Tôi đi nhảy sông đây!” An Họa nói xong liền làm bộ chạy ra bờ sông thật, nhưng
chưa chạy được hai bước đã bị Tiêu Chính ôm chặt lấy.
Gân xanh trên trán anh giật giật, nghiến răng hỏi: “Em đánh Cát Hồng Anh là vì
bà ta tạt nước bẩn vào người em?”
An Họa vùi đầu vào ngực Tiêu Chính, khóc nức nở thương tâm.
Chu Mai Hoa bị tiếng khóc của cô lay động, cũng thấy tủi thân thay cho cô, sụt sịt
nói: “Chứ còn gì nữa, Cát Hồng Anh vô cớ bịa đặt bảo Đông Đông không phải con
ruột cậu, giờ cả khu gia đình đồn ầm lên rồi, cô em tôi có trăm cái miệng cũng
không giải thích nổi, chẳng phải chỉ còn nước tìm đến cái chết sao”
Những người nhà khác cũng bắt đầu lên tiếng bênh vực An Họa, chẳng ai còn tin
chuyện đứa bé không phải con ruột Tiêu Chính nữa. Đạo lý rất đơn giản, An Họa
dám làm ầm ĩ đến mức này, còn tát Cát Hồng Anh trước mặt mọi người, chứng tỏ
cô ấy cây ngay không sợ chết đứng, người không làm chuyện thẹn với lòng mới
dám công khai mọi chuyện như vậy.
Tiêu Chính một tay ôm chặt An Họa đang khóc không ngừng, một tay nắm chặt
thành quyền, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Cát Hồng Anh.
Cát Hồng Anh run cầm cập, lần gần nhất bà ta sợ hãi thế này là năm bị bắt làm tù
binh.
Bà ta theo bản năng phủ nhận: “Không, không, tôi không có”
Bà cụ Vương xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đẩy Cát Hồng Hà lên phía
trước: “Chính mồm em gái cô khai ra cô đấy, chúng tôi đều nghe thấy cả”
Cát Hồng Anh quay phắt sang nhìn Cát Hồng Hà, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt
sống cô ta.
truong/chuong-49-don-vi-thong-bao-phe-binhhtml]
Lúc này Cát Hồng Hà mới ý thức được, có phải mình không nên nói sự thật
không? Chị gái là chỗ dựa duy nhất của cô, đắc tội với chị thì ai giúp cô tìm
chồng? Nhưng nếu không nói thật thì cô phải gánh tội thay, hai cái tát của An Họa
sẽ giáng xuống mặt cô.
Cát Hồng Hà cúi gằm mặt.
Cát Hồng Anh lao vào đánh Cát Hồng Hà túi bụi: “Tao đối xử tốt với mày như
thế mà mày hại tao thế này à! Biết thế tao đã chẳng đón mày lên đây, đồ sao chổi!
Đồ tiện nhân!”
“Đủ rồi!” Dư Bảo Sơn xanh mặt quát.
Cát Hồng Anh không nghe, bàn tay tới tấp vả vào người Cát Hồng Hà đang ôm
đầu chịu trận.
Dư Bảo Sơn đành phải xông vào, kéo mạnh Cát Hồng Anh ra, gầm nhẹ: “Còn chê
chưa đủ mất mặt à?!”
Cát Hồng Anh nhìn Dư Bảo Sơn, nước mắt lã chã rơi, bà ta còn mong chờ Dư
Bảo Sơn nói đỡ cho mình, ông ta lại chê bà làm mất mặt.
Dư Bảo Sơn chán ghét không thôi, ông ta đã từng nhắc nhở Cát Hồng Anh
chuyện không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, không ngờ bà ta chẳng nghe
lọt tai chữ nào.
“Lão Dư” Cát Hồng Anh trong lòng giận dỗi nhưng miệng cũng biết cầu xin
chồng: “Ông không thể bỏ mặc tôi được”
Bên kia An Họa càng khóc thảm thiết hơn, miệng cứ lẩm bẩm “không sống nữa,
không sống nữa”.
Tiêu Chính quay sang Trần Cương: “Sư trưởng, chuyện hôm nay nếu không cho
vợ chồng tôi một công đạo thỏa đáng, tôi sẽ báo cáo lên Quân khu!”
Trần Cương vội nói: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ trả lại công đạo cho cậu” Rồi
quay sang Dư Bảo Sơn: “Chính ủy Dư, ông xem chuyện này giải quyết thế nào
đây”
Dư Bảo Sơn nhìn An Họa đang khóc, Tiêu Chính đang phẫn nộ, lại nhìn những
người xung quanh đang bất bình, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Xử lý thế nào bây giờ? Đơn giản nhất là xin lỗi. Nhưng trực giác mách bảo Dư
Bảo Sơn, chỉ xin lỗi thôi chắc chắn không thể làm Tiêu Chính và An Họa hài lòng.
Thế là ông ta dứt khoát nói: “Việc này là đồng chí Hồng Anh sai, xử lý thế nào, để
Phó sư trưởng Tiêu quyết định đi”
Cát Hồng Anh không phục: “Tôi đã bị cô ta tát hai cái rồi, còn muốn xử lý thế nào
nữa?”
“Bà ép người ta đến đường cùng, ăn hai cái tát thì bõ bèn gì?!” Chu Mai Hoa đốp
lại ngay.
An Họa tạm ngừng khóc, kéo Tiêu Chính cúi xuống, thì thầm vào tai anh vài câu.
Tiêu Chính gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lớn tiếng nói: “Không chỉ kẻ đầu sỏ gây
chuyện phải chịu phạt, mà cả mấy kẻ tung tin đồn nhảm nữa”
Người tham gia nói xấu thì nhiều, An Họa chỉ chọn mấy người chủ chốt: Vợ Tiểu
Lý, Lưu Hồng, Triệu Tuyết Tĩnh, Trương Chiêu Đệ, bà cụ Vương. Viết kiểm điểm,
viết thư xin lỗi.
Còn Cát Hồng Anh, ngoài kiểm điểm và thư xin lỗi, còn phải báo cáo lên đơn vị
của bà ta, để đơn vị thông báo phê bình.
Cát Hồng Anh cảm thấy trời sập xuống, đơn vị thông báo phê bình thuộc về hình
thức xử phạt hành chính, sẽ bị ghi vào hồ sơ!
“Lão Dư!” Cát Hồng Anh cuống đến mức giọng khản đặc: “Ông nói giúp tôi một
câu đi!”
Dư Bảo Sơn cũng không muốn Cát Hồng Anh bị thông báo phê bình, bởi vì điều
này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bà ta.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhưng không còn cách nào khác, tính tình Tiêu Chính cứng đầu cứng cổ, tuyệt
đối không đạt mục đích không bỏ qua, tình huống hiện tại không cho phép ông ta
nói “Không”.