“Nên viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, nên xin lỗi thì xin lỗi” Trần Cương dứt
khoát chốt hạ sự việc: “Bên đơn vị đồng chí Cát Hồng Anh, để Chính ủy Dư đích
thân sang nói chuyện đi”
Dư Bảo Sơn: “Sư trưởng”
Trần Cương nhìn ông ta đầy ẩn ý: “Lão Dư, nhà là bến đỗ, sĩ quan cán bộ chúng
ta sau giờ làm việc về khu gia đình là để nghỉ ngơi thư giãn, đối mặt với một môi
trường chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa thì nghỉ ngơi thế nào được? Nhà ông
liên tiếp xảy ra chuyện, ông là chủ gia đình phải gánh vác trách nhiệm chứ”
Dư Bảo Sơn hổ thẹn cúi đầu: “Tôi biết rồi”
“Được rồi, mọi người giải tán đi” Trần Cương phất tay, đi trước một bước.
Dư Bảo Sơn giật mạnh tay áo Cát Hồng Anh đang ngẩn người, khi đi ngang qua
Tiêu Chính và An Họa, ông ta dừng lại một chút: “Xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ
không xảy ra chuyện tương tự nữa” Nói xong liền vội vàng bỏ đi.
Cát Hồng Anh bị kéo đau cánh tay, muốn vùng ra nhưng Dư Bảo Sơn dùng sức
mạnh, bà ta loạng choạng suýt ngã.
Cát Hồng Anh ngơ ngác nhìn sườn mặt vô cảm của Dư Bảo Sơn, như cái xác
không hồn bị ông ta kéo đi xềnh xệch.
Tiêu Chính thu hồi ánh mắt, ôm An Họa đang thút thít, cũng đi về nhà.
Vừa vào đến nhà, nước mắt An Họa tự động ngừng chảy, như vòi nước bị vặn
chặt lại vậy.
Tiêu Chính: “”
An Họa: “Khóc mệt quá, rót cho em cốc nước”
Tiêu Chính vội vàng đi rót nước cho cô.
An Họa đúng là khóc đến mất nước, ừng ực mấy ngụm lớn mới hoàn hồn.
Tiêu Chính dùng đầu ngón tay lau vệt nước bên khóe miệng cô.
Cô cười hì hì: “Em diễn cảnh khóc đỉnh không?”
Tiêu Chính: “. Vừa nãy anh tưởng em định nhảy sông tự vẫn thật đấy, làm anh
sợ muốn chết”
An Họa hừ nhẹ: “Em mà không diễn thảm một chút thì sao biểu đạt được nỗi uất
ức trong lòng? Tự dưng bị chụp cái mũ trộm người, sơ sẩy một cái là bị nước bọt
dìm chết như chơi”
Tiêu Chính ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô đưa lên môi hôn mấy cái, giọng
khàn khàn: “Anh biết, hôm nay em làm rất tốt, không những không để bản thân bị
cuốn vào vòng xoáy tin đồn, mà còn trừng trị được kẻ đầu sỏ, em là một nữ đồng
chí thông minh lanh lợi”
An Họa nhếch khóe miệng, hất cằm: “Em đói rồi, anh đi nấu cơm cho em ăn đi”
Tiêu Chính cười rạng rỡ, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn: “Em muốn ăn gì?”
An Họa gọi món: “Chị Liêu hôm qua cho ít đậu đũa vẫn chưa ăn, làm đậu đũa xào
đi, rồi dầm quả trứng bắc thảo, xào thêm đĩa thịt nữa là được”
Tiêu Chính rất vui lòng nấu cơm, nhìn vợ con ăn cơm mình nấu ngon lành, anh
cảm thấy đặc biệt có thành tựu.
Cho nên chỉ cần về sớm, có thời gian, anh đều tranh lấy việc đứng bếp, lâu dần
tay nghề cũng lên.
Đến giờ cơm, Đông Đông mới cùng đám trẻ lớn Thạch Tiểu Quân trở về. Hôm nay
bọn chúng đi đào rau dại.
Cũng may là trẻ con không ở nhà nên mới tránh được màn kịch ồn ào ban nãy.
Đông Đông xách cái giỏ tre nhỏ, vào cửa là gọi “Mẹ ơi”: “Con đào được nhiều rau
dại lắm!”
An Họa nhận lấy cái giỏ nhỏ xem, không biết là rau gì bèn hỏi bé: “Con giới thiệu
cho mẹ xem nào, đây là rau gì thế?”
Đông Đông ra dáng thầy giáo nhỏ, nghiêm túc dạy mẹ nhận biết: “Cái này là rau
kiến (rau sam), cái này là bồ công anh, cái này là rau bánh xe (mã đề)”
Thực ra Đông Đông cũng chẳng biết rau dại, mấy cái tên này đều là do Thạch
Tiểu Quân dạy hôm nay, cậu bé học vẹt thôi.
Trí nhớ cậu bé rất tốt, Thạch Tiểu Quân dạy một lần là nhớ ngay.
Tiêu Chính thấy hai mẹ con nghiêm túc nghiên cứu rau dại cũng chạy tới, nhặt
một cây lên bảo: “Cái này gọi là rau mã đạp”
Đông Đông sửa lưng bố: “Đây là rau kiến ạ”
Tiêu Chính cười: “Rau kiến với rau mã đạp đều là tên của nó cả, mỗi nơi gọi một
kiểu thôi” Nói rồi Tiêu Chính cầm cả giỏ rau đi: “Để ba làm nộm rau dại cho con
ăn”
Đông Đông vỗ tay vui sướng, rau dại tự tay mình đào chắc chắn là ngon hơn rồi!
truong/chuong-50-anh-ay-rat-vui-long-nau-comhtml]
Món ăn lên bàn, cậu nhóc cứ nhắm đĩa nộm rau dại mà gắp.
An Họa cười trêu con: “Ngon thế cơ à? Sau này ngày nào cũng cho con ăn rau
dại nhé?”
Đông Đông: “Thế thì con phải đi đào mỗi ngày mới được”
Tiêu Chính hỏi con: “Đào rau dại có vui không?”
Đông Đông gật đầu: “Vui ạ” Dừng một chút lại bổ sung: “Bọn con phát hiện một
vạt hoa bìm bìm lớn trên núi, đẹp không sao tả xiết”
Tiêu Chính bật cười: “Con còn biết dùng từ ‘đẹp không sao tả xiết’ cơ à? Ai dạy
con thế?”
Đông Đông nói: “Mẹ kể chuyện có nói từ này ạ”
An Họa dặn dò con: “Con đi chơi với các anh nhưng tuyệt đối không được ra bờ
sông đâu nhé”
“Hôm nay mấy anh còn xuống sông tắm đấy,” Đông Đông ưỡn ngực: “Con không
xuống, con đứng xa tít nhìn các anh nghịch nước thôi”
An Họa thường xuyên nhấn mạnh với Đông Đông là không được ra bờ sông,
Đông Đông rất nghe lời, ghi nhớ lời mẹ dặn, hôm nay Thạch Tiểu Quân rủ rê mãi
cậu bé cũng không xuống.
An Họa khen con trai một hồi, trong lòng cũng thầm nhủ phải nhắc nhở Chu Mai
Hoa, không thể để trẻ con tự đi ra sông chơi được. Nơi này có núi có sông, núi
thực ra chỉ là cái gò đất nhỏ không có thú dữ, nhưng sông ngòi lại là mối nguy
hiểm tiềm tàng lớn nhất. Nghe người trong xưởng nói, năm nào mùa hè cũng có
tin trẻ con đi bơi bị chết đuối.
Tiêu Chính nói với con: “Hôm nào rảnh ba đưa con đi bơi sông”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đông Đông nhìn mẹ.
An Họa: “Có ba đi cùng thì được”
Đông Đông cười tít mắt.
Trẻ con mà, chung quy vẫn ham chơi.
Nhà An Họa hòa thuận vui vẻ, còn mấy nhà bị phạt viết kiểm điểm vì tung tin đồn
thì không khí chẳng tốt đẹp gì.
Triệu Tuyết Tĩnh hậm hực trừng mắt nhìn chồng: “Vốn dĩ em có đi lan truyền đâu,
là Lưu Hồng hại em! Em bị oan mà phải viết cái bản kiểm điểm chết tiệt này,
anh về không an ủi em thì thôi lại còn trách móc! Sao em lại mù mắt lấy anh chứ!”
Lưu Hải Phong đau đầu không thôi: “Anh mới hỏi có một câu mà em đã có mười
câu đợi sẵn rồi. Thôi thôi, không nói chuyện này nữa, anh đi nhà ăn lấy cơm
đây”
“Anh đừng đi vội!” Triệu Tuyết Tĩnh kéo anh ta lại, soi kỹ sắc mặt chồng: “Em
muốn anh nói thật, có phải anh đang trách em không?”
“Không có”
“Em muốn nghe lời thật lòng!”
Lưu Hải Phong bất đắc dĩ, im lặng hồi lâu mới nói: “Có một chút. Anh đang muốn
tiếp cận Phó sư trưởng Tiêu, còn chưa tìm được cơ hội thì đã bị em làm hỏng bét
rồi, anh thấy là hết hy vọng”
Triệu Tuyết Tĩnh cười lạnh: “Rõ ràng là trách em còn chối, anh đạo đức giả thật
đấy!”
Lưu Hải Phong cảm thấy không thể nói chuyện nổi với vợ.
“Có phải anh hối hận vì đã lấy em không?”
“Không có chuyện đó!” Lưu Hải Phong ném lại một câu rồi cầm hộp cơm ra khỏi
nhà.
Đi được vài bước anh ta dừng lại, hít sâu một hơi.
Hối hận vì lấy Triệu Tuyết Tĩnh sao?
Không, không hối hận.
Triệu Tuyết Tĩnh là gái thành phố chính gốc, bố mẹ đều là cán bộ nhà máy quốc
doanh, bản thân cô ấy cũng tốt nghiệp cấp ba, vừa theo quân đã dựa vào bằng
cấp xin được chân giáo viên tiểu học.
Có văn hóa, công việc tốt, ngoại hình cũng được, rất nở mày nở mặt.
Tuy tính tình hơi kém một chút nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cô gái ở quê mà
gia đình định cho anh ta.
Nghĩ đến đây, sự dao động trong lòng Lưu Hải Phong dần lắng xuống, anh ta lại
cất bước đi mua cơm.