“Tuýt. tuýt!”
An Họa bị tiếng kèn báo thức quân đội lanh lảnh đánh thức. Trời bên ngoài cửa
sổ hình như còn chưa sáng hẳn.
Cô mơ mơ màng màng quờ quạng sờ soạng bên cạnh, chỉ sờ thấy con trai đang
ngủ say. Chỗ nằm của Tiêu Chính đã lạnh ngắt, anh dậy còn sớm hơn cả tiếng
kèn.
“Tỉnh rồi à?” Tiêu Chính từ ngoài đi vào, thấy cô cựa quậy liền đứng ở mép
giường nhìn.
An Họa dụi mắt, lẩm bẩm: “Ưm. Anh dậy sớm thế”
An Họa uốn một đầu tóc xoăn sóng lớn thời thượng, lúc này rúc trong chăn bông,
chỉ lộ cái đầu bù xù như tổ chim ra ngoài.
Trước kia Tiêu Chính cảm thấy kiểu tóc xoăn tít này của An Họa đậm chất tư sản
ăn chơi, nhìn vô cùng ngứa mắt. Nhưng giờ phút này, nhìn cô ngái ngủ như con
mèo lười, anh lại nhìn ra vài phần. đáng yêu chết người?
Không khỏi dịu giọng nói: “Còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi”
Vừa dứt lời, An Họa đã nhắm mắt ngủ thiếp đi ngay lập tức. Anh không nhịn được
mà bật cười thành tiếng, đường nét khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nhu hòa đi
vài phần.
An Họa tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rõ, ánh nắng chiếu vào tận giường. Bên
ngoài sân có tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm.
Cô vươn vai một cái thật sảng khoái, mặc quần áo rời giường.
Vừa ra phòng khách thì thấy Tiêu Chính xách một chồng hộp cơm đi vào. Đông
Đông ngoan ngoãn lon ton theo sau ba, nhìn thấy mẹ liền chủ động báo cáo: “Mẹ
ơi! Con với ba đi mua bánh bao thịt về rồi nè! Thơm lắm!”
An Họa xoa đầu khen con một câu, rồi hỏi Tiêu Chính: “Vừa nãy anh nói chuyện
với ai ở bên ngoài thế? Em nghe thấy tiếng phụ nữ”
Tiêu Chính thành thật đáp: “Là Cát Hồng Hà, em gái chị Hồng Anh nhà bên. Cô ấy
bưng sang một bát cháo kê táo đỏ, bảo sáng nay nấu nhiều nên mời chúng ta ăn
thử. Anh bảo anh đã lấy cháo ở nhà ăn rồi nên từ chối, bảo cô ấy mang về”
An Họa gật đầu, trong lòng thầm chấm điểm cho sự “thẳng thắn” của chồng. Thời
buổi này hàng xóm láng giềng tặng đồ ăn qua lại là bình thường, nhưng cô gái kia
có ý gì thì chưa chắc đã bình thường.
An Họa ra bồn nước ngoài sân rửa mặt đánh răng, vào nhà cùng chồng con ăn
xong bữa sáng với bánh bao thịt nóng hổi. Thấy Tiêu Chính còn chưa vội đi làm,
cô liền tranh thủ bàn bạc với anh chuyện chính sự.
“Anh này, em có mấy ý tưởng về việc cải tạo nhà cửa, muốn thương lượng với
anh xem có được không”
Tiêu Chính vừa rửa đống hộp cơm vừa nói: “Em nói đi, anh nghe đây”
An Họa sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi mở miệng:
“Thứ nhất, trong sân toàn là đất và cỏ dại. Trời nắng không sao, nhưng mưa
xuống chắc chắn lầy lội lắm, bẩn hết giày dép. Cho nên em muốn lát gạch hoặc
đá một con đường đi từ cổng vào nhà”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiêu Chính gật đầu tán thành ngay: “Đúng là như thế, nhà Sư trưởng cũng lát
đường. Nghe nói ông ấy đi mua đá phiến ở xưởng gia công vật liệu đá huyện bên,
anh sẽ xin giấy giới thiệu của đơn vị, hôm nào rảnh chúng ta cũng đi mua về lát”
An Họa thấy anh dễ tính vậy thì vui vẻ, lại nói tiếp: “Chuyện thứ hai, em muốn đào
một cái hầm ngầm ở sân sau, để mùa đông có thể cất giữ ít rau củ dự trữ”
Mục đích chính của việc đào hầm đất thực ra là để che mắt cho cái không gian tùy
thân của cô. Ngày thường cô cứ giả vờ hay mang đồ xuống hầm cất, liền có thể
nhân cơ hội trà trộn vật tư trong không gian mang ra ngoài dùng mà không bị nghi
ngờ.
Tiêu Chính cũng hai lời chưa nói gật đầu cái rụp: “Được, chuyện nhỏ. Đến lúc đó
anh nhờ mấy cậu chiến sĩ bên công binh qua giúp một tay đào cho nhanh”
“Chuyện thứ ba là quan trọng nhất!” An Họa nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tiêu
Chính, ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhà vệ sinh nhà mình. em muốn cải tạo
thành loại có thể xả nước sạch sẽ”
Thời đại này ở thành phố cũng đã có bể phốt tự hoại, nhà họ An trước kia cũng
dùng loại này. An Họa không muốn quá cao điệu làm bồn cầu sứ, nhưng ít nhất
phải cải tạo thành hố xí xổm có tráng men và có thể xả nước, chứ dùng cái hố xí
nông thôn kia cô chịu không nổi.
Tiêu Chính nhíu mày suy nghĩ: “Ở đây không giống thành phố có hệ thống cống
thoát nước ngầm, muốn làm nhà vệ sinh xả nước thì phải xây thêm một cái bể
phốt riêng ở dưới nữa, công phu lắm đấy”
An Họa kiên trì thuyết phục: “Bể phốt xây xong đậy nắp lại là không nhìn thấy, vệ
sinh hơn hố xí kia gấp trăm lần. Quay đầu lại em vẽ bản thiết kế chi tiết cho anh
xem, anh chỉ cần làm theo là được”
Tiêu Chính vẫn do dự, cảm thấy việc này hơi thừa thãi.
An Họa chớp chớp mắt, giả vờ giận dỗi: “Sao thế? Anh cảm thấy em lắm chuyện,
làm màu à?”
Tiêu Chính nói thẳng không kiêng kỵ: “Đúng là rất làm màu, vẽ chuyện. Lương
thực rau dưa em ăn hàng ngày không phải đều do phân tưới ra sao? Có cái gì mà
ngại bẩn đến thế?”
An Họa lười nói lý lẽ khoa học với cái đầu gỗ này, trực tiếp tung chiêu làm nũng.
Cô túm lấy tay áo anh lắc lắc, giọng ngọt xớt: “Dù sao em cũng muốn cải tạo nhà
vệ sinh mà! Anh đã hứa cái gì cũng nghe em rồi cơ mà? Anh có đồng ý hay không
nào?”
truong/chuong-6-vo-minh-lam-mau-chut-thi-co-saohtml]
Đối mặt với dáng vẻ hờn dỗi lại chờ mong của vợ đẹp, da đầu Tiêu Chính tê dại
đi.
Thôi bỏ đi, làm màu thì làm màu! Cô ấy đã bỏ cả thành phố phồn hoa để chạy đến
nơi khỉ ho cò gáy này theo quân vì mình, mình chiều cô ấy một chút, làm màu một
chút thì có chết ai đâu.
“Được rồi, được rồi!” Tiêu Chính đầu hàng: “Em vẽ bản vẽ ra, cần vật liệu gạch
ngói xi măng gì cũng liệt kê ra hết, anh sẽ nghĩ cách đi mua về làm cho em”
An Họa cười rạng rỡ như ánh mặt trời, bất ngờ ôm lấy đầu Tiêu Chính kéo xuống,
kiễng chân lên, hôn “chụt” một cái thật kêu lên má phải anh.
“Cảm ơn chồng! Anh tốt thật đấy!”
Tiêu Chính đứng hình.
Sau khi Tiêu Chính ra khỏi cửa nhà đi làm, bước chân vẫn còn lâng lâng như đi
trên mây, đầu óc vẫn còn choáng váng vì nụ hôn bất ngờ.
Anh vô thức đưa tay sờ sờ chỗ má phải bị hôn, đột nhiên cười ngốc nghếch một
cái.
Đúng lúc đó, Chính ủy Dư Bảo Sơn và Trung đoàn trưởng Lý Hàn Tùng đi tới,
thấy tình hình này, hai người kinh hãi liếc nhìn nhau.
Lý Hàn Tùng vỗ mạnh vai Tiêu Chính: “Này huynh đệ! Cậu trúng tà à? Tự dưng
đứng cười một mình giữa đường thế?”
Tiêu Chính giật mình hoàn hồn, nụ cười trên mặt vội vàng thu lại, nhưng ánh mắt
vẫn lấp lánh ý cười.
Lý Hàn Tùng híp mắt nhìn anh, vẻ mặt cười xấu xa trêu chọc: “Biết cậu tiểu biệt
thắng tân hôn, vợ đẹp con khôn mới đến, nhưng cũng phải kiềm chế chút, giữ gìn
thân thể chứ! Nhìn hai chân cậu đi như bay thế kia, chắc tối qua lao lực lắm hả?”
Tiêu Chính đạp cho cậu ta một cái: “Bay cái rắm! Ông đây thân thể tráng kiện lắm,
chấp mười thằng như cậu”
Dư Bảo Sơn tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiêu Chính, nghiêm túc hỏi: “Em dâu lần này
tới là xác định ở lại luôn, không đi nữa hả?”
Tiêu Chính gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, không đi nữa. Đúng rồi Chính ủy, cái
báo cáo xin ly hôn tôi nộp lên hôm nọ coi như hủy bỏ nhé, không tính nữa. Lát
nữa tôi qua phòng tổ chức lấy về”
Dư Bảo Sơn khó giấu thất vọng vì hụt mất chàng rể cho cô em vợ, nhưng vẫn giữ
vẻ mặt lãnh đạo, nói: “Lúc trước hỏi cậu cậu cũng không nói, rốt cuộc em dâu vì
sao lại đòi ly hôn? Hiện tại lại vì sao không ly nữa? Cậu cần phải khảo sát tâm tư
cô ấy cho rõ ràng, đừng để ít bữa nữa cô ấy lại dở chứng lặp lại. Cậu là Phó sư
trưởng, gánh nặng trên vai rất nặng, không thể để chuyện gia đình làm liên lụy
đến công tác”
Vợ cắm sừng mình đâu phải chuyện vẻ vang gì, Tiêu Chính đương nhiên sẽ
không bô bô đi nói khắp nơi. Giờ phút này anh càng không muốn nhắc lại chuyện
cũ, muốn bảo vệ danh dự cho vợ.
Anh bịa ra một lý do hợp lý: “Đều là do sống xa nhau lâu ngày, thiếu sự quan tâm
nên tạo thành mâu thuẫn hiểu lầm thôi. Cô ấy lần này tới theo quân, vợ chồng
đoàn tụ, mâu thuẫn cũng liền không tồn tại nữa. Yên tâm đi Chính ủy, hai vợ
chồng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực sống cho tốt”
Dư Bảo Sơn đành phải nói: “Vậy thì tốt, tôi chúc mừng cậu”
Lý Hàn Tùng đứng bên cạnh chua loét nhìn Tiêu Chính: “Lúc trước vợ cậu chưa
tới, cậu còn hay ngủ ở ký túc xá, cũng coi như có cậu bồi tôi làm trai độc thân.
Hiện tại vợ cậu tới rồi, tôi chẳng phải lại cô đơn chiếc bóng một mình à? Số tôi
khổ quá mà!”
Tiêu Chính cười nhạo: “Ai bảo cậu kén cá chọn canh cho lắm vào? Chọn tới chọn
lui thành ra ế vợ”
Lý Hàn Tùng bằng tuổi Tiêu Chính, từng đi học vài ngày nên muốn tìm một cô
nương có văn hóa lại xinh đẹp. Nhưng khổ nỗi, thời này có văn hóa chưa chắc đã
xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa có văn hóa lại chưa chắc vừa mắt với anh ta, hoặc
người ta chê anh ta thô kệch. Nhiều năm xem mắt không thành, cứ thế kéo dài tới
30 tuổi vẫn lính phòng không.
Cho nên anh ta vô cùng ghen tị với cái “vận may cứt chó” vớ được vợ đẹp của
Tiêu Chính!
Anh ta tự nhận mình đẹp trai không kém Tiêu Chính điểm nào, thật sự luận ra,
anh ta còn biết nhiều chữ hơn Tiêu Chính ấy chứ!
Dư Bảo Sơn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Lý Hàn Tùng phê bình: “Cái tư tưởng kén
chọn kia của cậu là không được! Cưới vợ phải cưới phụ nữ lao động cần lao hiền
huệ, biết vun vén gia đình. Mấy cô có văn hóa lại xinh đẹp, người nào không phải
tác phong tiểu tư sản đỏng đảnh? Cưới về để làm mình làm mẩy, hầu hạ nó à?
Không kéo chân sau của cậu mới là lạ đấy”
Mày Tiêu Chính khẽ nhúc nhích. Lời này nghe lọt tai thì ít mà ngứa tai thì nhiều,
hình như Chính ủy đang đá xéo vợ mình thì phải?
Lý Hàn Tùng cười hì hì chống chế cho qua chuyện: “Chính ủy nói phải, tôi về sau
tìm vợ, liền tìm phụ nữ lao động cần lao hiền huệ!”
Dư Bảo Sơn lúc này mới hài lòng gật đầu.
Tới tòa nhà sư bộ, ba người chia thành hai ngả, Dư Bảo Sơn đi về phía bộ phận
chính trị.
Chờ Dư Bảo Sơn đi xa, Lý Hàn Tùng mới huých vai nói nhỏ với Tiêu Chính: “Này,
bảo chị dâu giới thiệu cho tôi một đối tượng đi! Bạn học đại học của cô ấy cũng
được, họ hàng chị em gì cũng thế. Anh em tôi thật sự là sốt ruột giải quyết vấn đề
cá nhân lắm rồi! Thèm vợ lắm rồi!”
Tiêu Chính đồng tình liếc Lý Hàn Tùng một cái. Con trai anh sắp đi nhà trẻ rồi mà
Lý Hàn Tùng còn độc thân, đúng là thảm thật.
“Được rồi, để tối về tôi nói với cô ấy xem sao”