Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà

Chương 8: Cái miệng quạ đen lại ứng nghiệm



Bà Lâm vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, có lẽ đã thành thói quen, trên mặt hiếm khi có biểu cảm khác. Bà chỉ “ừm” một tiếng nhàn nhạt rồi tiếp tục vò bắp trong tay, không khen cũng chẳng chê.

Lâm Tây Tây lại líu lo kể không ngớt những chuyện vui khi nhặt lúa hôm nay, còn không quên khen Tiểu Lan và Tiểu Hoa nhà bên khéo léo, tháo vát.

Vẻ mặt Bà Lâm chậm rãi dịu đi trông thấy, không còn đăm chiêu lạnh lùng, khắc nghiệt như vừa nãy, trông hiền hòa hơn hẳn. Lâm Tây Tây biết mình đã đoán đúng, Bà Lâm tuy khó tính nhưng cũng thật đáng yêu.

Lâm Đông Chí đang phụ bếp trong nhà, rửa rau xong ra ngoài đổ nước thì thấy Lâm Tây Tây làm nũng nịnh nọt, quẩn quanh bên cạnh Bà Lâm.

Nó hầm hằm đặt rổ rau lên thớt, rồi ngồi phịch xuống trước bếp lò.

Nó vơ vội vài thanh củi nhét vào bếp, hậm hực kéo bễ lò, miệng lầm bầm chửi cả nhà toàn đồ nịnh bợ, có một công điểm mà cũng dám khoe khoang.

Làm xong việc nhà, Lâm Đông Chí đi cắt rau lợn còn kiếm được hai công điểm, đằng này cả ngày chẳng làm gì, hai ba hôm lại được bát canh trứng.

Đúng là người so người, tức chết người! Bà nó đúng là mù quáng, chỉ thích mấy đứa lười biếng trốn việc. Cả nhà mình ngày nào cũng quần quật như trâu già, bỏ công sức nhiều nhất, làm việc thật thà nhất, vậy mà chẳng được miếng ngon vật lạ nào.

Lâm Đông Chí hầm hầm tức giận, không nhịn được mà ca cẩm vài câu với Lâm Thu Đông.

Lâm Lập Đông sợ hãi vội nhìn ra sân, “Đông Chí, đừng nói bậy! Cẩn thận Bà không cho con ăn cơm. Mẹ chẳng hay nói mình là con gái, ăn gì ngon cũng là phí phạm đó sao?”

“Này Lâm Lập Đông, mẹ toàn lừa bọn mình thôi! Con gái thì sao chứ? Lâm Tây Tây cũng là con gái, sao nàng lại được ăn canh trứng? Nhìn rõ mồn một, còn có một giọt dầu mè bên trong nữa đó! Nói cho cùng, là Bà thiên vị!” Lâm Đông Chí vẻ mặt đầy bất bình.

Lâm Lập Đông không dám nói thêm lời nào nữa. Bà mà giận lên, trợn mắt một cái là như dao khoét thịt, sợ chết khiếp đi được. Bình thường, Lâm Lập Đông chẳng dám nói chuyện tử tế với Bà, chỉ mong Bà xem mình như vô hình, đừng chú ý đến mình là được.

Cảnh tượng hai bà cháu hòa thuận trong sân vừa nãy nàng cũng đã trông thấy. Từ tận đáy lòng, Lâm Lập Đông thán phục Lâm Tây Tây, nhưng nàng chẳng hề ghen tị với sự cưng chiều mà Lâm Tây Tây nhận được từ Bà. Nếu là mình, nàng tuyệt đối không dám.

Buổi trưa, những người ra đồng làm việc cũng không về ăn cơm.

Sáng sớm, ba cô con gái lớn của nhà Cả và nhà Hai đã mang cơm ra đồng rồi ở lại làm việc luôn. Giữa trưa, các nàng mang bát đũa về, sau đó ăn vội vàng, rồi lại múc cơm và nước mang ra đồng để đưa cho những người khác.

Lâm Đông, người trông sân phơi thóc, được về ăn cơm. Cậu bé cùng mấy đứa trẻ khác trông sân phơi thay phiên nhau ăn.

Cả nhà đã ăn cơm xong cả rồi mà Lâm Nam vẫn chưa về.

Lâm Nam nghịch ngợm từ nhỏ, trước đây cũng thường xuyên như vậy. Nhà họ Lâm cũng như những gia đình khác trong làng, đói thì tự khắc sẽ về, cả lũ đều quen với việc chơi đùa ngoài đồng, ngoài bãi rồi, chẳng cần lo lắng vấn đề an toàn. Con trai con gái trong làng ai cũng biết bơi chó, xuống sông tắm rửa bắt cá là chuyện thường ngày.

Lâm Tây Tây không hiểu sao mắt phải cứ giật liên hồi. Tiểu Lan và Tiểu Hoa đến gọi nàng đi nhặt lúa rơi vãi, nhưng nàng không đi cùng hai chị em, muốn đợi nhị ca về rồi mới đi.

Lâm Đông Chí đi nhặt một bó củi, rồi lại đi cắt rau lợn. Cả nhà ai cũng bận rộn, nên nàng chướng mắt khi thấy Lâm Tây Tây ở nhà lười biếng. Biết mình không thể sai Lâm Tây Tây, nàng đành lấy hết can đảm đi tìm Bà, nói muốn Lâm Tây Tây cùng mình đi nhặt củi.

“Từ bao giờ mà đến lượt con bé con nhà ngươi đến chỉ huy ta? Đồ thiển cận, lớn lên cũng chẳng làm nên trò trống gì. Ai lo việc người nấy, ta tự có tính toán riêng.”

Không ngoài dự đoán, Lâm Đông Chí bị Bà Lâm mắng cho khóc òa, rồi ôm lấy giỏ củi khóc nức nở bỏ đi.

Lâm Tây Tây: “…”

Nàng lại vô tình chuốc thêm một đợt thù hằn vào mình.

Chắc chắn nữ chính giờ đây đã hận cả Bà Lâm rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.