“Chúng ta đi tìm bố hả mẹ?” Đông Đông ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi mẹ.
An Họa gật đầu: “Đúng thế, Đông Đông còn nhớ rõ trông bố thế nào không?”
Đông Đông nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Mỗi lần nam chính đến tỉnh họp đều sẽ ghé qua nhà họ An ngồi một lát, thăm con
trai, nhưng nguyên chủ vốn ghét bỏ nam chính nên không cho anh tiếp xúc với
con.
Lần gần nhất Đông Đông gặp bố là nửa năm trước, trẻ con nhanh quên, theo lý
mà nói hẳn là đã không còn nhớ rõ mặt bố nữa rồi.
An Họa khen ngợi: “Trí nhớ của Đông Đông nhà mình giỏi thật đấy”
Đông Đông mím môi thẹn thùng, lại nói: “Con còn nhớ bố bế con bay lên, chơi
thích lắm ạ”
An Họa hỏi: “Còn gì nữa không? Bố còn đưa con đi làm gì nữa?”
Đông Đông nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi hồi lâu: “Bắn súng”
An Họa cũng nhớ ra rồi, lúc Đông Đông hơn ba tuổi từng được nam chính đưa
đến bãi tập bắn chơi, anh nắm tay thằng bé dạy cách bóp cò.
Nguyên chủ biết chuyện thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, đồng thời càng cảm thấy
nam chính là kẻ dã man, chưa khai hóa. Từ đó về sau, nguyên chủ có ý chia cắt
không cho hai bố con gặp mặt.
Chuyện này thì An Họa có thể thấu hiểu cho nguyên chủ, đổi lại là cô, cô cũng
không chấp nhận được việc đứa trẻ ba tuổi sờ vào súng — dù là có người lớn
giữ tay.
Nhưng An Họa sẽ chọn cách trao đổi với nam chính trước, nếu nam chính khăng
khăng không nghe, cô mới thực hiện bước tiếp theo. Dù sao đứa trẻ khát khao
tình phụ tử là lẽ thường tình, không thể thô bạo chặt đứt.
Hơn năm tiếng sau, họ đã tới địa điểm đóng quân là huyện Vân.
Đang lúc An Họa nhìn quanh bốn phía, một quân nhân trẻ tuổi bước đến trước
mặt cô, “Chát” một tiếng chào theo nghi thức quân đội: “Chào chị dâu, Thủ trưởng
phái tôi đến đón chị”
An Họa lục tìm thông tin của người này trong ký ức.
“Tiểu Chu” Cảnh vệ của nam chính.
Sau khi chào hỏi xong, An Họa liếc nhìn ra sau lưng Tiểu Chu, không thấy ai khác.
“Thủ trưởng vốn định đích thân đến đón, nhưng đột xuất có công việc vướng chân
nên đành để tôi đi” Tiểu Chu có khuôn mặt tròn trịa, cười lên có lúm đồng tiền,
trông thật thà chất phác, không giống người biết nói dối.
Nhưng rốt cuộc có thật sự không biết nói dối hay không thì không ai hay.
An Họa cũng chẳng mấy bận tâm: “Tiểu Chu, làm phiền cậu giúp tôi chuyển hành
lý nhé”
Tiểu Chu thấy An Họa vậy mà lại mang theo hành lý tới, còn mang vác nhiều bao
lớn bao nhỏ như vậy, trong lòng thoáng kinh ngạc. Chẳng lẽ chị dâu không phải
đến để ép Thủ trưởng ly hôn sao?
Bộ đội đóng quân ở ngoại ô huyện, xung quanh toàn là ruộng đồng, cách đó một
cây số có một con sông, đối diện bờ sông là một công xưởng, đi qua công xưởng
mới là đường vào thành phố.
Nói là ngoại ô, thực ra chính là nông thôn.
Chẳng trách nguyên chủ không muốn tới đây tùy quân.
Đông Đông cũng không thích nghi được, cứ nhõng nhẽo đòi mẹ bế, lẩm bẩm
muốn về nhà.
An Họa vỗ lưng dỗ dành con: “Sau này đây chính là nhà của chúng ta, vì bố ở đây
mà”
Đông Đông nhớ tới bố, bấy giờ mới yên vị một chút.
Tiểu Chu lại liếc nhìn An Họa một cái.
“Chị dâu, tôi đưa hai mẹ con đến khu nhà ở dành cho người nhà trước nhé, dỡ
hành lý xuống xong tôi mới đi báo cáo với Thủ trưởng”
“Được”
Khu nhà ở của người nhà toàn là nhà cấp bốn, nhìn qua không khác gì sân vườn
của nhà nông bình thường, có điều từng dãy được xây rất ngay ngắn, giữa mỗi
dãy có một con đường trải xỉ than, hai bên đường còn trồng những cây nhỏ.
Tiểu Chu lái xe rẽ vào dãy nhà đầu tiên, dừng lại ở giữa đoạn đường.
Từ sớm đã có những người nhà khác chú ý đến Tiểu Chu, biết cậu là cảnh vệ của
Phó Sư trưởng Tiêu, vậy nên người được đón về không còn nghi ngờ gì nữa
chính là người nhà của Phó Sư trưởng Tiêu!
Phó Sư trưởng Tiêu cũng được coi là người nổi tiếng ở đây, thủ trưởng số ba, tuổi
tác trẻ hơn hai vị thủ trưởng đứng đầu tầm mười tuổi, tiền đồ vô lượng.
Có lẽ cũng vì trẻ tuổi, để áp chế được cấp dưới, Phó Sư trưởng Tiêu ngược lại
còn nghiêm khắc hơn hai vị thủ trưởng trước, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh tanh,
chỉ cần phạm lỗi, bất kể lính nam hay lính nữ, anh đều mắng không nể nang gì.
Chưa kể anh còn có tướng tá vạm vỡ, nắm đấm to như cái nồi đất! Nhìn thôi đã
thấy đáng sợ rồi!
Mọi người đều rất khó hình dung, một người như Phó Sư trưởng Tiêu lại có thể
cưới được một nữ sinh đại học ở thành phố, lẽ nào cô sinh viên đó là một người
xấu xí?
Bây giờ vợ của Phó Sư trưởng Tiêu đã tới, mọi người đều tò mò vây quanh.
Chỉ thấy từ trên xe Jeep bước xuống một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt trái
xoan tinh xảo, lông mày lá liễu mắt nước, da dẻ trắng hồng, sống mũi cao, đôi môi
đỏ mọng, làn da trắng phát sáng như không tì vết, mái tóc búi sau đầu đen nháy
dày mượt.
Cô mặc đồ cũng rất đẹp, áo sơ mi ren trắng phối với chân váy kẻ caro dáng xòe,
mỗi bước đi tà váy lại tung bay, vừa thanh lịch vừa thời thượng.
Tiếp đó, người phụ nữ bế xuống một cậu bé.
Cậu bé cũng trắng trẻo xinh xắn như một bé gái vậy.
“Cô là vợ Phó Sư trưởng Tiêu à? Đây là con trai Phó Sư trưởng sao?” Có người
muốn xác nhận.
An Họa gật đầu, thân thiện chào hỏi mọi người xung quanh.
Đám đông lập tức xôn xao.
Trời đất ơi, Phó Sư trưởng Tiêu hung dữ như dã thú mà lại cưới được một tiên nữ
hạ phàm sao! Còn sinh được một tiểu kim đồng nữa!
Chuyện này. chuyện này thật sự quá không xứng đôi rồi!
be-con-di-tim-chong/chuong-2-tuy-quanhtml]
An Họa bận sắp xếp chỗ ở, chào hỏi xong liền dắt con vào nhà trước.
Bên trong nhà trang trí tốt hơn so với tưởng tượng, sàn đá mài nhẵn bóng, cửa sổ
kính sáng sủa, còn có bộ đồ gỗ hoàn chỉnh, chắc là do tổ chức trang bị thống
nhất.
Nhà có bốn phòng ngủ, mỗi phòng diện tích đều rất rộng, có cả sân trước sân
sau.
Chỉ là không có dấu vết của người sinh sống, duy nhất một phòng ngủ có trải
giường, ngoài sân thì cỏ dại mọc um tùm.
An Họa nói: “Ở đây hình như chưa được dọn dẹp”
Tiểu Chu giải thích: “Thủ trưởng bình thường toàn ngủ ở văn phòng, nên bên này
hơi lạnh lẽo” Ngừng một lát, cậu quyết định thay lãnh đạo nhà mình than khổ một
chút: “Thủ trưởng còn nói dù sao anh ấy cũng lủi thủi một mình, định nhường nhà
cho người khác ở, may mà chưa kịp nhường, nếu không chị dâu tới lại chẳng có
chỗ dừng chân”
An Họa hiểu ra, mỉm cười nhìn Tiểu Chu một cái, Tiểu Chu gãi đầu: “Hì hì”
Lúc Tiểu Chu định đi, An Họa từ trong bọc hành lý lấy ra một nắm kẹo cho cậu:
“Đúng ra phải cho cậu thuốc lá, nhưng tôi không có, cậu cầm lấy nắm kẹo này
ăn cho ngọt giọng vậy”
“Tôi thích ăn kẹo lắm, cảm ơn chị dâu” Tiểu Chu cười lộ lúm đồng tiền, cảm thấy
chị dâu lần này gặp mặt khác hẳn lần trước, chẳng những không còn dùng nửa
con mắt nhìn người mà nụ cười cũng nhiều hơn.
An Họa tiễn Tiểu Chu đi xong liền bắt đầu nghiêm túc quan sát ngôi nhà tương lai
của mình.
Chậc, khắp nơi đều là bụi, dọn dẹp vệ sinh đúng là một công trình lớn đây.
Đông Đông từ khi sinh ra đã ở nhà lầu, thấy lạ lẫm nên chạy tới chạy lui ngoài
sân, khuôn mặt nhỏ vốn ủ rũ cũng trở nên tươi tỉnh hẳn.
“Oa, mẹ ơi, có sâu này!”
“Oa, một con bướm nhiều màu!”
“Oa, mẹ nhìn kìa, ở đây có một người bố!”
An Họa đang tìm dụng cụ lau dọn, nghe vậy liền đi ra ngoài.
Người đàn ông mặc quân phục đang bế Đông Đông đứng giữa sân, hơi cúi đầu
nhìn đứa trẻ trong lòng.
Từ góc nhìn của An Họa, cô thấy góc nghiêng của anh, từ chân mày đến sống mũi
nối thành một dải núi cao trập trùng, đường xương hàm sắc sảo lạnh lùng.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông quay người lại, bấy giờ An Họa mới nhìn rõ
tướng mạo của anh.
Nguyên chủ có lẽ quá ghét chồng, trong đầu về diện mạo của chồng chỉ là một
hình ảnh mờ nhạt.
Mà trong sách, miêu tả về nam chính tổng cộng chỉ có tám chữ — cao lớn anh
tuấn, trầm mặc ít nói.
Anh tuấn. nhìn kỹ thì cũng được, nhưng khí chất quá mạnh mẽ của anh khiến
người ta dễ dàng phớt lờ vẻ ngoài.
Anh cao ít nhất một mét tám lăm, ở thời đại này tuyệt đối là “hạc giữa bầy gà”, cơ
bắp dưới lớp quân phục cuồn cuộn như ẩn chứa sức mạnh vô tận. Khuôn mặt vốn
khá chính trực, nhưng đôi mắt sắc sảo như chim ưng lại tăng thêm mấy phần
hung hãn dã tính, khiến khí chất cả người trở nên đằng đằng sát khí, đầy tính xâm
lược.
Chẳng trách nhãn dán lớn nhất mà nguyên chủ dán lên người anh chính là “dã
thú”.
An Họa hơi run gan rồi, người đàn ông này. cái người đàn ông trông như có thể
một đấm chết tươi một con bò này, cô có “nuốt” trôi không đây?
Đôi mắt sắc bén kia bắn thẳng về phía An Họa.
An Họa liên tục trong hai tháng đã viết cho Tiêu Chính mấy bức thư đòi ly hôn, nội
dung bức nào cũng tương tự nhau.
— Không có tình cảm với anh, muốn ly hôn, muốn chạy theo chân ái.
Mẹ kiếp, nói chuyện cắm sừng chồng mà nghe thanh cao thoát tục thế không biết.
Về bản tâm, dù cuộc hôn nhân này không mỹ mãn, Tiêu Chính cũng chưa từng
nghĩ đến việc ly hôn, dù sao đứa trẻ không thể vô duyên vô nhô cớ mà mất mẹ, ly
hôn cũng mất mặt.
Biết được An Họa có người khác bên ngoài, Tiêu Chính giận thì có giận, nhưng
dường như cũng không thấy bất ngờ.
Sau một thời gian chuẩn bị tâm lý, Tiêu Chính đã đưa ra quyết định. Nếu An Họa
muốn theo đuổi cái gọi là chân ái chết tiệt kia, vậy thì tác thành cho cô ta đi.
Chẳng phải là ly hôn sao? Anh cũng chẳng phải loại không cưới nổi vợ.
“Theo tôi vào trong” Tiêu Chính đặt đứa trẻ xuống, bước vào một căn phòng
trước.
An Họa ngẩn ra một lúc rồi đi theo.
“Đóng cửa lại”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Anh ta hung dữ quá.
An Họa sợ sệt làm theo.
Tiêu Chính không cảm xúc nói: “Báo cáo ly hôn tôi đã nộp lên rồi, sau khi phê
duyệt là có thể làm thủ tục”
An Họa bấy giờ mới nhớ ra, nguyên chủ đã viết thư ly hôn.
“Ờ. tôi không đến để ly hôn với anh, tôi đến để tùy quân sống với anh mà”
Tiêu Chính sững sờ, ngay sau đó sa sầm mặt nói: “Ly hôn là trò đùa chắc? Nói ly
là ly, nói không ly là không ly?”
Hử?
Ý của nam chính là, chẳng lẽ anh ta muốn ly hôn thật? Nữ chính đã xuất hiện rồi
sao?
An Họa lập tức cảm thấy nguy cơ: “Gì cơ? Anh muốn tống khứ tôi đi đến thế à?
Tôi công việc cũng nghỉ rồi để đến đây tìm anh, vậy mà anh đòi ly hôn với tôi?
Anh còn lương tâm không hả? Đồ phụ bạc!”
Tiêu Chính: .?