Khuôn mặt nhỏ của An Họa tức giận phồng lên, hai má ửng hồng, đôi mắt ngậm
nước trừng trừng nhìn anh, oán hận khôn nguôi.
Trong phút chốc, Tiêu Chính suýt chút nữa đã hoài nghi người thay lòng đổi dạ
chính là mình.
An Họa vẫn chưa dừng lại.
“Từ lúc mang thai đến khi sinh nở rồi nuôi con, một mình tôi gánh vác hết,
ngoài việc gửi tiền về, anh có giúp được chút xíu nào không? Có chăm con lấy
được một ngày không? Có quan tâm tôi lấy một câu không? Anh có biết những
năm qua một mình tôi khó khăn thế nào không?!”
Thực tế thì có nhà ngoại ở đó, cũng không đến mức khó khăn như vậy, nguyên
chủ còn hận không thể không sống cùng nam chính ấy chứ.
Nhưng An Họa hiện tại đang phải thu dọn một đống hỗn độn mà.
Thử hỏi, sau khi bị vợ cắm sừng, người đàn ông nào có thể không chút khúc mắc
mà tiếp tục sống với vợ mình đây?
An Họa chỉ có thể cắn rứt lương tâm, tiên phát chế nhân – ra tay trước để giành
lợi thế.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, Tiêu Chính đuối lý hẳn.
Là một quân nhân, anh vốn dĩ luôn cảm thấy mắc nợ gia đình rất nhiều.
An Họa cẩn thận liếc nhìn sắc mặt anh, khẽ ho một tiếng: “Nhưng chuyện đó qua
rồi, chúng ta không nhắc lại nữa. Hôm nay tôi đến tìm anh là để sống tử tế với
anh, chúng ta đều. quên hết chuyện cũ đi, được không?”
Trên mặt Tiêu Chính thoáng hiện vẻ kỳ quái.
An Họa trước mặt anh vốn luôn cao quý, lạnh lùng, chưa bao giờ vì anh mà dao
động cảm xúc, dù anh có làm chuyện gì khiến cô ghét, cô cũng chỉ im lặng, nhìn
anh bằng ánh mắt chán ghét.
Tiêu Chính chưa bao giờ thấy một An Họa vô lý một cách ngang ngược. nhưng
lại đầy sống động như thế này.
Chẳng biết vì sao, ý định kiên quyết ly hôn của Tiêu Chính lại lung lay.
Nếu cô ấy đã biết quay đầu là bờ, vậy thì cho cô ấy một cơ hội?
“Nghĩ kỹ rồi? Không ly hôn?” Anh nhìn xoáy vào cô.
“Tôi đã đưa Đông Đông lặn lội đường xa tới tận đây rồi, thật sự không ly nữa”
Thần sắc An Họa nghiêm túc, lại nói: “Hơn nữa, chuyện này kết thúc ở đây, sau
này đừng ai nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’ nữa, con nó nghe thấy không tốt”
Ai là người làm ầm ĩ lên chứ? Chẳng phải là cô sao.
Tiêu Chính im lặng hồi lâu, lâu đến mức lòng An Họa bắt đầu thấp thỏm, tưởng
rằng cửa ải này không qua nổi, thì anh mới trầm giọng nói: “Được, hai mẹ con cứ
ở lại trước đã”
Người đàn ông này nhìn thì hung dữ, thực ra cũng dễ dỗ dành quá nhỉ.
An Họa thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng.
Đông Đông ở bên ngoài, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, nhìn bố rồi lại nhìn mẹ.
An Họa cười nói: “Bố mẹ vừa mới bàn bạc xong, định làm cho Đông Đông một cái
giường tầng, sau này Đông Đông có thể leo lên leo xuống chơi đùa rồi”
Mắt Đông Đông sáng rực lên: “Thật không mẹ?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa huých nhẹ Tiêu Chính.
Tiêu Chính: “Thật, bố biết làm, hồi nhỏ bố từng học nghề mộc”
An Họa cũng không biết chuyện này, kinh ngạc hỏi: “Anh còn biết đóng đồ gỗ nữa
sao? Giỏi thế!”
Cái này có gì mà giỏi. Hơn nữa, chẳng phải cô nên thấy nó quê mùa sao? Thợ
mộc vườn ở nông thôn mà.
Đông Đông bắt chước điệu bộ của mẹ, reo lên: “Bố giỏi quá!”
Cả một lớn một nhỏ đều nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Tiêu Chính không tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.
Tiếp theo, An Họa hỏi dụng cụ dọn dẹp ở đâu, Tiêu Chính ra sân sau mang chổi
và hốt rác vào.
An Họa định đón lấy, nhưng anh tránh đi, cởi áo khoác quân phục quăng sang
một bên, không nói một lời bắt đầu quét dọn.
Người đàn ông vốn quen với việc xông pha trận mạc, giờ đây lại cúi lưng quét
nhà, động tác vẫn vô cùng thành thục.
Người đàn ông chủ động làm việc nhà, cộng 1 điểm!
Ánh mắt An Họa quét qua bắp tay trần, đường thắt lưng đang khom xuống và cặp
đùi của anh.
Thật sự rất săn chắc và mạnh mẽ, mang một hơi thở nam tính nguyên thủy, khiến
người ta liên tưởng đến loài báo săn trên thảo nguyên, hay hổ dữ trong rừng
sâu.
An Họa đã từng hẹn hò qua vài người bạn trai, kiểu người nào cũng có, nhưng
chưa từng gặp kiểu. kiểu đàn ông dũng mãnh thế này. Nếu anh đứng bên cạnh
với tư thế của một người bảo vệ, chắc hẳn sẽ có cảm giác an toàn lắm.
An Họa cũng gia nhập đội ngũ dọn dẹp.
“Chậu để ở đâu ạ? Múc nước thế nào?”
Tiêu Chính tìm chậu, đưa cô đến trước vòi nước máy ở trong sân.
“Có giẻ lau không anh?”
be-con-di-tim-chong/chuong-3-pho-su-truong-tieu-bo-cuu-mang-vo-anh-ta-day-
ahtml]
Tiêu Chính lại tìm giẻ lau đưa cho cô.
Tiêu Chính làm việc vừa nhanh vừa gọn, công việc mà An Họa tưởng là to tát,
dưới sự dẫn dắt của anh đã nhanh chóng hoàn thành.
Hành lý An Họa mang theo toàn là quần áo và đồ dùng cá nhân, nhưng đồ dùng
trong nhà còn thiếu rất nhiều.
Cô nói: “Đến cửa hàng dịch vụ sắm thêm ít đồ đi”
Tiêu Chính nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, thật sự không đi nữa sao?
“Đông Đông, đi thôi, chúng ta đi mua đồ nào”
Đông Đông đang quan sát kiến ở ngoài sân lập tức đứng dậy, chạy lạch bạch đến
trước mặt bố mẹ, chìa hai bàn tay ra.
Tiêu Chính không hiểu thằng bé định làm gì.
An Họa nói: “Con muốn anh dắt đấy, bố mẹ mỗi người dắt một bên, đúng không
Đông Đông?”
“Mẹ thông minh quá!” Đông Đông gật đầu cái rụp.
Tiêu Chính nắm lấy tay con trai, đôi lông mày lạnh lùng nhuốm màu mềm mại, anh
muốn mỉm cười một chút, nhưng cơ mặt nhiều năm không hoạt động có chút cứng
nhắc, không thành công.
Mẹ dắt bên trái, bố dắt bên phải, Đông Đông ở giữa vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Trước đây thấy các bạn nhỏ khác như vậy, cậu bé thèm thuồng không chịu được,
giờ đây cậu cuối cùng cũng được cả bố và mẹ cùng dắt tay rồi!
Tính cách Đông Đông vốn có chút trầm tĩnh hướng nội, nhưng niềm vui sau khi
gặp bố hiện rõ trên mặt, hoạt bát hơn hẳn ngày thường.
Khóe môi An Họa hiện lên một nụ cười.
Tiêu Chính quay đầu nhìn lại.
Cảnh tượng lúc này có chút không chân thực.
Hồi mới kết hôn, Tiêu Chính còn đang tu nghiệp ở trường học tại tỉnh lỵ, tính ra họ
chỉ sống chung với nhau được một năm.
Cũng chính trong một năm đó, sự không hòa hợp của hai người đã bộc lộ hết
sạch.
An Họa khinh miệt anh đến tận xương tủy, anh cũng có chút không chịu nổi lối
sống kiểu tư sản của An Họa.
Hồi đi xem mắt, vẻ xinh đẹp và học thức của An Họa có sức hút cực lớn với đàn
ông, đặc biệt là kiểu quân nhân xuất thân nông thôn như Tiêu Chính, cưới được
một cô vợ sinh viên đại học thành phố là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Sau này về sống chung mới biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nhưng cũng chẳng nói được là hối hận hay không, lựa chọn của mình thì hậu quả
mình phải tự gánh vác.
Còn về khao khát vợ con đề huề, bếp lửa ấm cúng, sớm đã bị anh đè nén sâu tận
đáy lòng.
“Chà, Phó Sư trưởng Tiêu, đưa vợ con đi sắm đồ đấy à”
Trên đường có người chào hỏi Tiêu Chính, nhưng ánh mắt lại dừng trên người An
Họa.
Chuyện Phó Sư trưởng Tiêu hung dữ cưới được cô vợ tiên nữ đã truyền khắp khu
nhà ở của người nhà rồi.
An Họa mỉm cười, hào phóng để mặc người ta quan sát, thỉnh thoảng còn bắt
chuyện một hai câu.
An Họa trước đây đừng nói là người lạ, ngay cả người quen, nếu không lọt vào
mắt cô thì cô cũng chẳng buồn liếc lấy một cái.
Tiêu Chính nghi hoặc.
Một người không thể nào mãi không thay đổi, nhưng cũng không thể hoàn toàn
thay đổi bản tính.
An Họa này. đúng là khác một trời một vực so với trước kia!
Đồ bán ở cửa hàng dịch vụ cơ bản có thể đáp ứng được sinh hoạt hằng ngày, An
Họa tạm thời mua trước chậu rửa mặt, chậu rửa chân, khăn mặt, giấy vệ sinh.
Nhớ tới nhà có hai bệ bếp, cô lại đặt thêm hai cái nồi gang.
Tiêu Chính kinh ngạc hỏi: “Cô định nấu cơm?”
Cô vốn dĩ mười đầu ngón tay không chạm nước mà.
Anh lại nói: “Cô không cần gượng ép bản thân, chúng ta ăn ở nhà ăn là được rồi”
An Họa lắc đầu: “Ngày nào cũng ăn nhà ăn không chán sao? Vẫn nên tự nấu cơm
thôi” Tiếp đó cô lại tự khoe: “Hai năm qua tôi đã học nấu ăn với mẹ rồi, tay nghề
khá lắm đấy, anh cứ đợi tôi làm món ngon cho mà ăn nhé”
Tiêu Chính lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Cô ấy làm sao có thể nấu cơm cho anh ăn được chứ? Chắc là đùa giỡn anh thôi.
Nhân viên bán hàng ở cửa hàng dịch vụ lén lút quan sát hai người trước mặt.
Một mỹ nhân kiều diễm, một dã thú mặt lạnh.
Phó Sư trưởng Tiêu bộ cứu mạng vợ anh ta đấy à?