Cát Hồng Anh đã mời hầu hết các cán bộ cao cấp của sư đoàn: nhà Sư trưởng
Trần, nhà Tham mưu trưởng Thạch, nhà Phó chính ủy Vương, còn có Chủ nhiệm
Bộ Chính trị, Trưởng phòng Trang bị, Trưởng phòng Hậu cần, cùng với Trưởng
phòng Tác chiến Lý Hàn Tùng.
Ngoại trừ Lý Hàn Tùng ra, những người còn lại đều đã có gia đình, ai có vợ con ở
địa phương đều dắt theo cả. Tuy nhiên, Phó chính ủy Vương hơi đặc biệt một
chút, người thân ông ấy mang theo không phải vợ mà là mẹ mình – bà cụ Vương.
Thạch Vĩ Quang trêu chọc ông ấy: “Người ta thì đi đôi với vợ, ông lại đi cùng mẹ
già, đúng là hiếu thảo thật”
Vương Hòa Bình mặt mày ủ rũ, bực bội gầm nhẹ: “Ông tưởng tôi muốn thế chắc!”
“Con trai à, mau qua đây ngồi đi, sắp khai tiệc rồi” Bà cụ Vương ở đằng kia gọi
với sang.
Vương Hòa Bình lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói: “Con đến đây, mẹ”
Thạch Vĩ Quang lắc đầu ngán ngẩm.
Tính cả trẻ con thì cũng có hơn mười người, Dư Bảo Sơn bèn mượn thêm một
chiếc bàn nữa ghép lại, đặt ở giữa sân, miễn cưỡng mới đủ chỗ ngồi.
Các món ăn lần lượt được bưng lên, tuy toàn là món gia thường nhưng sắc
hương vị đều đủ cả, xem chừng hương vị cũng không tệ.
Chủ nhiệm Bộ Chính trị chính là chồng của Trương Chiêu Đệ, Dư Bảo Sơn là cấp
trên trực tiếp của ông ta, nên hai vợ chồng này đều rất giỏi nhìn sắc mặt và lấy
lòng người khác.
Cát Hồng Anh đang cân nhắc xem nên giới thiệu Cát Hồng Hà ra sao, thì Chủ
nhiệm Bộ Chính trị đã bắt đầu khen ngợi: “Gớm quá, gớm quá, chị dâu Hồng Anh
hôm nay vất vả rồi, làm được một bàn tiệc thịnh soạn thế này”
Cát Hồng Anh thuận thế nói luôn: “Chú nói sai rồi, tôi đâu có bản lĩnh làm cả bàn
thế này? Toàn bộ đều do em gái tôi làm đấy”
Có người ngạc nhiên hỏi: “Em gái chị dâu bao nhiêu tuổi rồi? Mà đảm đang thế!”
Vừa hay, Cát Hồng Hà bưng món cuối cùng lên bàn, Cát Hồng Anh liền kéo lấy cô
ta, đẩy ra trước mặt mình: “Đây là em gái ruột của tôi, tên là Hồng Hà, năm nay
hai mươi tuổi”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Cát Hồng Hà, bao gồm cả Lý Hàn Tùng.
Cát Hồng Hà cúi gầm mặt, ngón tay xoắn xuýt lấy đuôi tóc bím trước ngực, đúng
chuẩn dáng vẻ một cô thiếu nữ e lệ.
Khách quan mà nói, Cát Hồng Hà thực sự rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của
đàn ông thời này: cô ta chất phác, siêng năng hơn các cô gái thành thị, lại xinh
xắn hơn đại đa số con gái nông thôn, lại còn có một người anh rể làm Chính ủy.
Chỉ cần cô ta phát ra tín hiệu muốn tìm đối tượng, ít nhất một nửa thanh niên
trong khu doanh trại này sẽ sẵn lòng cho cô ta lựa chọn.
Tiếc thay, khi mọi người đều tấm tắc khen ngợi Cát Hồng Hà, Lý Hàn Tùng chỉ liếc
nhìn một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, quay sang trêu chọc mấy đứa nhỏ đang chơi
đùa bên cạnh.
Cát Hồng Anh nhìn thấy hết, nhưng không biểu lộ gì, bảo Cát Hồng Hà lui xuống
trước.
“Nhắc mới nhớ, hôm nay Tiểu An cũng góp vui một món đấy” Cát Hồng Anh chỉ
vào khối đất bùn đã đặt sẵn trên bàn từ nãy, nói: “Đây chính là món do Tiểu An
làm”
Chủ nhiệm Bộ Chính trị không nhịn được bật cười: “Đây mà cũng gọi là một món
ăn à? Món gì thế? Đất nặn tròn à? Mà đừng nói nha, giữa một bàn thức ăn thịnh
soạn thế này, trộn thêm một cục đất vào nhìn cũng. độc lạ đấy”
Sự mỉa mai rõ ràng đến mức gần như tát thẳng vào mặt.
Tiêu Chính nheo mắt lại, ánh nhìn sắc lẹm phóng thẳng về phía Chủ nhiệm Bộ
Chính trị.
Đối phương rùng mình một cái, cười gượng gạo rồi im bặt.
Tiêu Chính cũng không định bỏ qua như vậy, lạnh giọng nói: “Cái gì cũng không
biết mà đã ngồi đây lải nhải, ông cũng ‘độc lạ’ thật đấy”
Tiêu Chính cũng chẳng hiểu cục đất đó là gì, nhưng anh tin vợ mình, chắc chắn
cô không bưng thứ gì khó coi lên đây.
An Họa ngồi bên cạnh Tiêu Chính, thấy anh bảo vệ mình, cô khẽ mím môi cười.
“Phó Sư trưởng Tiêu đừng giận, tôi lỡ lời, lỡ lời thôi” Người kia vừa cười làm
lành vừa âm thầm lau mồ hôi. Để nịnh bợ lãnh đạo mà đắc tội với “Diêm vương
sống” Tiêu Chính, đúng là không dễ dàng gì!
Dư Bảo Sơn giải vây: “Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi kẻo nguội. Mà tôi nói này,
cục đất này rốt cuộc ăn thế nào?”
be-con-di-tim-chong/chuong-20-nhung-tieu-xao-khong-phong-khoanghtml]
Lúc này, Ôn Tuyết Mạn lên tiếng với giọng điệu lạnh nhạt: “Đây là Gà ăn mày, mọi
người chưa thấy bao giờ sao?”
Gà ăn mày? Đại đa số những người ngồi đây thực sự chưa từng nghe qua.
Thời này phương tiện truyền thông không phát triển như hậu thế, tin tức đi chậm,
ngoại trừ đọc sách để biết thêm những điều mới lạ, phần lớn mọi người cả đời chỉ
quẩn quanh trong một thế giới nhỏ bé.
Hơn nữa, thời đại này vật chất khan hiếm, ăn no cái bụng đã là tốt lắm rồi, đa số
không có tâm trí đâu mà nghiên cứu cách chế biến món ăn cầu kỳ.
Ôn Tuyết Mạn tiếp tục: “Cách làm gà này tương truyền bắt nguồn từ triều Tống,
kể về một kẻ hành khất trộm được con gà nhưng không có dụng cụ nấu nướng,
bèn dùng lá sen gói gà lại, trát thêm một lớp bùn vàng, cuối cùng vùi vào lửa
nướng”
Lý Hàn Tùng tiếp lời: “Sau này cách làm gà này lan truyền rộng rãi, vua Càn Long
khi xuống Giang Nam nếm thử món này đã tấm tắc khen ngon, còn đích thân đề
chữ Gà ăn mày bùn vàng.
Những người khác nghe mà ngẩn ngơ, Thạch Vĩ Quang cảm thán: “Nói vậy, hôm
nay chúng ta được thưởng thức món ngự thiện của vua Càn Long rồi”
Trần Cương phê bình: “Nói nhăng nói cuội gì thế, chỉ là một con gà nướng thôi,
đừng lôi mấy cái danh từ phong kiến vào”
Ôn Tuyết Mạn bất mãn liếc ông ấy một cái.
Đúng là đồ cổ hủ, động một tí là chuyện bé xé ra to!
An Họa cười nói: “Nguồn gốc của món gà này có rất nhiều, hôm nay chúng ta
không bàn đến chuyện đó. Để tôi mang gà ra một bên đập vỡ lớp bùn ra đã”
Bưng cả cục bùn lên bàn là để giữ nhiệt, hai là quá trình đập bùn cũng là cái thú
khi ăn món này.
An Họa đi ra một góc, chọn góc độ mà ai cũng có thể nhìn thấy, dùng chiếc búa
nhỏ đập vỡ lớp bùn bao quanh con gà.
Lớp vỏ bùn vừa mở ra, mùi thơm lập tức lan tỏa, tiếp đó cô xé lớp lá sen ra, lộ ra
phần thịt gà vàng óng bên trong, mùi hương càng thêm nồng nàn.
An Họa đặt con gà nằm trên lá sen trở lại bàn: “Mọi người ăn lúc còn nóng nhé”
Sắc mặt Cát Hồng Anh đã thay đổi chút ít. Thức ăn có ngon hay không, nhìn qua
là biết, chưa kể mùi thơm sực nức đã khiến người ta ứa nước miếng.
Do nguyên liệu có hạn, món gà của An Họa không có quá nhiều phụ liệu, ngược
lại giữ được hương vị nguyên bản, thịt gà béo ngậy, mềm tơi tan trong miệng,
hương vị đậm đà mà không quá tạp loạn.
Trần Cương là người đầu tiên giơ ngón tay cái: “Ngon! Ngon hơn cả gà quay!”
Những người khác cũng lần lượt khen ngợi từ tận đáy lòng, ai nấy đều vươn tay
về phía đĩa gà. Đặc biệt là mấy đứa nhỏ, từ lúc An Họa đập bùn đã vây quanh
xem, hò reo phấn khích.
Món gà này của An Họa vừa có hình thức độc lạ để gây chú ý, vừa có hương vị
tuyệt vời, thu hút toàn bộ sự quan tâm của mọi người.
Mấy món Cát Hồng Hà làm tạm thời chẳng ai đoái hoài tới. Cô ta tủi thân nhìn chị
gái mình, Cát Hồng Anh vỗ vỗ tay em vỗ về, nhưng trong lòng cũng thấy nghẹn ứ.
Ôn Tuyết Mạn thắc mắc: “Tiểu An, chẳng phải em không biết nấu ăn sao? Sao lại
làm được món gà này ngon thế?”
Cát Hồng Anh thản nhiên nói: “Thịt gà vốn dĩ đã là thứ ngon rồi, làm kiểu gì mà
chẳng ngon?”
Ôn Tuyết Mạn dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, khẽ cười khẩy một tiếng:
“Nguyên liệu tốt đến mấy cũng cần kỹ thuật nấu nướng, nếu không chị cũng thử
làm một con xem có được như thế này không?”
“Cô!” Cát Hồng Anh nhíu mày lườm Ôn Tuyết Mạn, cái cô tiểu thư tư bản này
đúng là luôn thích đối đầu với cô ta!
An Họa liếc nhìn Cát Hồng Anh, chợt mỉm cười: “Tôi biết, mọi người đều nghe đồn
chuyện tôi nấu cơm suýt đốt cả nhà. Nhưng tôi muốn nói là, chuyện đốt nhà lần
đó và việc tôi có biết nấu ăn hay không chẳng có liên quan trực tiếp gì cả, mọi
người hiểu lầm tôi rồi. Hôm nay tôi phải cảm ơn chị dâu Hồng Anh, cảm ơn chị đã
nhất quyết bảo tôi trổ tài, để tôi có cơ hội đính chính cái tin đồn nhảm là mình
không biết nấu ăn”
Mặt Cát Hồng Anh cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Ngồi đây có ai không phải là “cáo già”? Liên hệ đến việc Cát Hồng Anh lúc nãy để
em gái mình thể hiện, rồi Chủ nhiệm Bộ Chính trị lại hạ thấp An Họa, ý đồ đã quá
rõ ràng.
Chẳng qua là muốn dìm An Họa xuống để tâng bốc Cát Hồng Hà lên thôi.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Ôn Tuyết Mạn khinh miệt liếc nhìn Cát Hồng Anh. Cái người phụ nữ nông thôn
này đúng là vẫn tiểu nhân như xưa, toàn giở những tiểu xảo không phóng khoáng
chút nào.