Tiêu Chính đặt đũa xuống, mặt lạnh như tiền: “Chị dâu, không ngờ chị lại ‘chiếu
cố’ vợ tôi đến thế”
Lúc trước An Họa nói Cát Hồng Anh không thích cô, Tiêu Chính còn tưởng chỉ là
do tính tình Cát Hồng Anh nghiêm khắc, lời nói hơi khó nghe mà thôi.
Ai ngờ ở những nơi anh không nhìn thấy, Cát Hồng Anh lại dám bắt nạt vợ anh
như vậy!
Nắm đấm của Tiêu Chính siết chặt, sắc mặt càng lúc càng xanh mét.
Cát Hồng Anh vô cùng xấu hổ: “Tiêu Chính, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Ý của chị
là muốn Tiểu An làm đại một món gì đó góp vui, kể cả làm món dưa chuột bóp
cũng được mà”
Chu Mai Hoa thản nhiên bồi thêm một câu: “Lúc nãy ở trong bếp chị đâu có nói
thế, chị bảo dưa chuột bóp thì không thể hiện được tài nấu nướng cơ mà”
Thạch Vĩ Quang huých tay Chu Mai Hoa, nói nhỏ: “Đừng có đổ thêm dầu vào lửa”
Chu Mai Hoa: “Xì, tôi không có đổ dầu vào lửa, tôi nói sự thật đấy chứ”
Thạch Vĩ Quang: “” Sự thật chính là đổ dầu vào lửa đấy!
Trương Chiêu Đệ chủ động giơ tay: “Câu đó không phải Chủ nhiệm Cát nói, là tôi
nói đấy”
Chu Mai Hoa: “Cô với chị ta quan hệ tốt thế, cô nói chẳng phải cũng là ý của chị
ta muốn nói sao?”
Thạch Vĩ Quang càng huých mạnh hơn, liên tục nháy mắt: Đừng có xen vào!
Đừng có chia phe cánh!
Đàn ông với nhau ngoài mặt hòa khí nhưng bên dưới sóng ngầm là chuyện
thường, sao cứ đến cánh phụ nữ là lại “vác đao cầm súng” choảng nhau trực diện
thế này? Thạch Vĩ Quang bày tỏ sự khó hiểu.
Tiêu Chính kéo An Họa đứng dậy, nghiêm mặt nói với Cát Hồng Anh: “Chị dâu, chị
nói muốn làm tiệc tẩy trần cho vợ tôi, tôi rất vui và cảm kích. Nhưng không ngờ
kiểu tẩy trần này vợ chồng tôi không có phúc hưởng thụ, chúng tôi xin phép về
trước”
Làm lớn chuyện đến vậy sao? Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
Dư Bảo Sơn dù sao cũng là Chính ủy, Tiêu Chính cứ thế mà trở mặt với ông ta
sao??
Nhưng mà cũng đúng, Cát Hồng Anh hôm nay làm việc đúng là không thỏa đáng.
Giẫm đạp lên mặt mũi An Họa chẳng khác nào làm nhục Tiêu Chính, người ta là
vợ chồng cơ mà.
Dư Bảo Sơn vội vàng đứng dậy giữ Tiêu Chính lại: “Cậu Tiêu, tính tình chị dâu
cậu thế nào cậu còn không biết sao, bả là người thiếu suy nghĩ, làm việc chẳng
tính toán gì nhiều đâu, cậu đừng để bụng”
Dưới sự ra hiệu bằng ánh mắt của Dư Bảo Sơn, Cát Hồng Anh miễn cưỡng nặn
ra một nụ cười: “Cậu Tiêu, Tiểu An, là chị dâu lỡ lời không đúng, chị dâu ở đây
nhận lỗi với hai đứa”
Những người khác chẳng ai dám xen vào, chỉ có Trần Cương lên tiếng: “Tiêu
Chính, ngồi xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi nói”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Thôi ạ, bữa cơm hôm nay tôi không có phúc để ăn” Sắc mặt Tiêu Chính vẫn u
ám như cũ.
Trần Cương đau đầu tặc lưỡi. Tiêu Chính nổi tiếng là nóng tính, đôi khi chọc giận
anh, anh còn dám bật lại cả Sư trưởng như ông nữa là.
Dư Bảo Sơn cũng bắt đầu thấy khó chịu, Cát Hồng Anh đã xin lỗi rồi, Tiêu Chính
cứ nắm mãi không buông là muốn cái gì?
An Họa rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiêu Chính, xoay lại nắm lấy tay anh, nhẹ
nhàng bóp một cái: “Thôi mà, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đã”
Tiêu Chính nhìn cô với ánh mắt xót xa, cô mới theo quân được mấy ngày mà đã
chịu uất ức lớn thế này. Đều là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho cô.
Thấy anh vẫn đứng im không nhúc nhích, An Họa lại gãi gãi vào lòng bàn tay anh,
ánh mắt mềm mại nói: “Em đói bụng rồi”
Trái tim Tiêu Chính lập tức tan chảy, mặc kệ để An Họa kéo anh trở lại chỗ ngồi.
An Họa khách sáo nói với mọi người: “Thật ngại quá, lão Tiêu nhà em tính tình
nóng nảy, làm ảnh hưởng đến bữa cơm của mọi người rồi”
Mọi người nhao nhao bảo không ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng ai nấy đều kinh
ngạc khi thấy An Họa chỉ dùng hai câu đã khuyên bảo được Tiêu Chính.
Lúc nãy Sư trưởng lên tiếng mà Tiêu Chính vẫn cứ như con lừa bướng bỉnh đòi
đi, vợ anh trông mềm mại yếu đuối thế kia mà lại kéo được cái gã to xác đó trở
lại.
Chẳng phải đồn là Tiêu Chính còn đánh vợ sao? Sao giờ lại nghe lời vợ thế
này?!
Tất nhiên, cũng có thể là bản thân Tiêu Chính vốn không muốn kết oán với Dư
Bảo Sơn nên mới mượn lời vợ để xuống thang.
Dù thế nào đi nữa, không khí cũng đã trở lại bình thường.
be-con-di-tim-chong/chuong-21-cat-hong-anh-dam-bat-nat-vo-anh-nhu-thehtml]
Ôn Tuyết Mạn ghé sát tai An Họa nói: “Lẽ ra em nên cùng Tiêu Chính bỏ đi luôn,
việc gì phải nể mặt Cát Hồng Anh?”
An Họa cười mà không nói. Cô không phải nể mặt Cát Hồng Anh.
Cô đã cân nhắc trong lòng, nếu hôm nay cùng Tiêu Chính bỏ đi khiến Cát Hồng
Anh mất mặt thì đúng là hả giận được nhất thời, nhưng sau đó thì sao?
Dư Bảo Sơn là lãnh đạo chính trị, nếu trở mặt hoàn toàn với ông ta, sau này ông
ta gây khó dễ cho Tiêu Chính trong công việc thì chẳng phải tự dưng tạo thêm rào
cản cho anh sao?
Hôm nay cô thể hiện dáng vẻ “biết điều, hiểu chuyện”, ngược lại càng làm nổi bật
sự hẹp hòi của Cát Hồng Anh, tát vào mặt cô ta đau hơn. Dư Bảo Sơn cũng
không có lý do gì để thù hằn họ, thậm chí còn phải tỏ ra cảm kích cô.
Quả nhiên, dù mọi người không biểu hiện rõ ra mặt nhưng ánh mắt nhìn Cát Hồng
Anh ít nhiều đã có sự khác lạ.
Cát Hồng Anh từng là hình mẫu phụ nữ tiêu biểu trong khu gia đình, giỏi quán
xuyến, xử lý việc công minh chính đại, nhưng từ nay về sau hình tượng ấy coi
như tiêu tan đáng kể.
Tính toán để em gái Cát Hồng Hà tỏa sáng của Cát Hồng Anh cũng đổ bể, vì sau
khi biết những gì cô ta làm, dù mọi người có muốn khen vài câu xã giao về tài nấu
nướng của Cát Hồng Hà thì cũng chẳng thể mở miệng nổi trước gương mặt đen
xì của Tiêu Chính.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thực sự không mấy vui vẻ và nhanh chóng kết
thúc.
Sau khi về nhà, Tiêu Chính chơi với con một lúc, sau đó cùng con đi tắm rửa sạch
sẽ, đưa bé lên giường dỗ ngủ.
An Họa cảm thấy mệt mỏi, tắm xong cô nằm nghiêng trên giường nhắm mắt
dưỡng thần.
Trong lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy một bóng đen bao phủ
trên đầu.
Mở mắt ra, thấy Tiêu Chính đã nằm xuống phía sau mình. Một cánh tay thô tráng
vươn qua ôm lấy cô.
An Họa lùi người ra sau một chút, nép chặt vào lòng anh hơn. Tiêu Chính cứng
đờ người nhưng rốt cuộc không rời ra.
“Xin lỗi, đã để em phải chịu uất ức rồi”
Tiêu Chính đang nhắc đến chuyện ngày hôm nay. Ánh mắt An Họa khẽ dao
động.
Hôm nay cô chọn cách vạch trần tâm tư nhỏ nhen của Cát Hồng Anh trước mặt
mọi người cũng là có ý muốn thăm dò Tiêu Chính. Dù sao Tiêu Chính và nhà Dư
Bảo Sơn có vẻ có giao tình riêng khá tốt, mà Cát Hồng Anh rõ ràng lại không thích
cô.
Nếu Tiêu Chính vì duy trì các mối quan hệ cá nhân mà bắt cô phải nhẫn nhịn cầu
toàn để lấy lòng Cát Hồng Anh, thì những ngày tháng sau này cô cũng chẳng thể
sống thuận lợi được.
Nhưng thực tế đã chứng minh Tiêu Chính không phải hạng người ích kỷ như vậy,
thậm chí có thể nói là rất bênh vực cô, rất quan tâm đến cảm xúc của cô.
Càng chung sống, cô càng thấy người đàn ông này thực sự không tệ.
“Chỉ cần anh bảo vệ em thì em không thấy uất ức gì cả” An Họa ngẩng đầu hôn
nhẹ lên cằm Tiêu Chính một cái.
Râu lởm chởm đâm vào làm môi cô ngứa ngáy, mà lòng cũng ngứa ngáy theo.
Cô cựa quậy người ra phía sau.
Tiêu Chính vốn còn định an ủi cô thêm vài câu, ai ngờ mới nói được mấy câu cô
đã bắt đầu trêu ghẹo thế này.
“Đừng quậy nữa” Giọng anh khản đặc nhưng cơ thể vẫn bất động như núi.
“Em đến đây bao nhiêu ngày rồi mà anh chẳng buồn chạm vào em, có phải anh
mắc bệnh gì không? Còn trẻ thế này mà đã ‘không được’ rồi sao?” An Họa bỗng
nhiên thốt ra lời kinh người.
Tiêu Chính sững sờ, sau đó mặt đen như đít nồi. Anh nghiến răng nói: “Lão tử
khỏe mạnh chán, ai bảo không được hả?!”
Ánh mắt An Họa đầy vẻ mê hoặc: “Thế anh cứ nhịn làm gì? Để dành đến Tết à?”
Mấy cái chiêu quyến rũ ngầm Tiêu Chính đã không chịu nổi rồi, nói chi là kiểu
khiêu khích trắng trợn thế này.
Tiêu Chính bất thần lật người lại, đè cô xuống, đôi mắt đỏ rực như muốn ăn tươi
nuốt sống người ta.
Anh vừa định cúi xuống thì cửa mở.
Đông Đông mắt nhắm mắt mở đi vào, trèo lên giường của bố mẹ, tự nhiên nằm
xuống cạnh mẹ, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con mơ thấy có con sói xám cắn vào mông
con”