“Cái gì? Đồng chí bên Hội phụ nữ nói vợ tôi thành phần không tốt? Không nhận?”
Bàn tay Tiêu Chính cầm ống nghe điện thoại siết chặt lại, anh hít một hơi thật sâu
mới đè nén được cơn giận.
“Ý kiến phản đối cụ thể là của đồng chí nào?”
“. Tôi biết rồi”
“. Nhà máy quốc doanh cũng được, đa tạ anh, Trưởng ban Dương”
“Cạch” một tiếng, điện thoại gác máy.
Tiêu Chính lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào
một khoảng không vô định hồi lâu, sau đó lại nhấc máy quay số mấy lần.
Làn khói lảng bảng làm mờ đi biểu cảm của Tiêu Chính, chỉ có giọng nói lạnh lùng
không chút cảm xúc tiết lộ tâm trạng của anh lúc này.
“Sư trưởng, tuần trước ở huyện lân cận đã xảy ra một vụ đặc vụ địch phá hoại
nhà máy trọng điểm quốc doanh”
“Kẻ địch đang hoạt động rầm rộ, tôi đề nghị triển khai một cuộc vận động thanh
tra ‘phòng chống đặc vụ’. Một là để phòng bệnh hơn chữa bệnh, hai là tăng cường
tuyên truyền giáo dục”
“Hơn nữa tôi cho rằng cuộc vận động này không nên chỉ giới hạn trong quân đội,
tất cả các cơ quan, nhà máy, tổ chức quần chúng trong toàn huyện đều phải tham
gia”
“Bên Huyện ủy tôi sẽ đi bàn bạc, đây cũng là một phần trong công tác phòng thủ
của chúng ta mà”
..
Tiêu Chính bước vào sân nhà, không thấy bóng dáng bận rộn quen thuộc qua cửa
sổ phòng bếp. Anh lau mồ hôi, rửa tay rồi mới tìm thấy An Họa và con trai trong
một gian phòng.
Căn phòng này An Họa chuẩn bị dùng làm thư phòng, để sau này cho con học
tập, hiện tại bên trong chỉ có một chiếc bàn viết và hai chiếc ghế.
Đông Đông ngồi ngay ngắn trước bàn, bàn tay nhỏ cầm một cây bút lông, đang
viết chữ trên giấy báo. An Họa ngồi bên cạnh, cũng đang luyện chữ lông.
Tiêu Chính đứng ở cửa nhìn hồi lâu, mãi đến khi An Họa ngẩng đầu xoay xở cổ
mới phát hiện ra anh.
Cô giật mình: “Anh tan làm rồi à, em luyện chữ hăng quá quên mất thời gian, vẫn
chưa nấu cơm nữa!”
Nói đoạn, cô vội vàng đứng dậy. Tiêu Chính chặn ở cửa, một tay kéo cô vào lòng,
ôm chặt lấy.
“Sao thế anh?” An Họa ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Tiêu Chính ấn gáy cô, để đầu cô vùi vào lồng ngực mình một lần nữa.
“Không có gì”
Chỉ là anh cảm thấy nợ nần cô, xót xa cho cô. Không đơn giản chỉ vì sự nhắm vào
của Cát Hồng Anh, tóm lại Tiêu Chính luôn cảm thấy An Họa vì theo quân với anh
mà phải chịu uất ức. Cô vốn dĩ có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn ở tỉnh thành.
“Em nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm” Tiêu Chính xoa đỉnh đầu An Họa, giọng nói
mềm mỏng đến mức không giống anh chút nào.
An Họa khẽ rùng mình vì sự dịu dàng tê tái này. Tuy nhiên, người đàn ông đã
muốn thể hiện sự ân cần thì cô đương nhiên vui vẻ hưởng thụ, không hề giả vờ
khách sáo nói kiểu “anh đi làm mệt rồi, cứ để em nấu” các thứ.
An Họa kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, hôn một cái “chụt” lên môi: “Em còn
chưa được ăn cơm anh nấu bao giờ, hôm nay có phúc rồi”
Tiêu Chính đã quen, thậm chí bắt đầu tận hưởng những cái hôn bất thình lình của
cô, anh cúi xuống hôn trả một cái thật sâu rồi mới quay người đi về phía bếp.
An Họa dặn con trai tiếp tục luyện chữ rồi cũng đi theo, vừa giúp nhóm lửa vừa
trò chuyện với Tiêu Chính về con trai.
“Anh biết không, Đông Đông đã biết viết một trăm chữ Hán phồn thể rồi đấy, còn
thuộc được mấy chục bài thơ Đường nữa! Đều là do bố em dạy”
An Họa cảm thấy kinh ngạc vì nguyên chủ trước kia chìm đắm trong cảm xúc tiêu
cực của cuộc sống không như ý, chẳng mấy quan tâm đến con, nên cô không có
ký ức về mảng này.
Tiêu Chính cũng cảm thán: “Khá hơn thằng bố nó rồi”
An Họa cười nói: “Muốn làm cán bộ lãnh đạo giỏi là cần có văn hóa đấy, anh phải
cố gắng học thêm nhé”
Lão thủ trưởng của Tiêu Chính cũng từng dặn anh đọc sách nhiều hơn, nhưng
Tiêu Chính thường chỉ hứa suông cho hay. Giờ vợ anh nói vậy, dù anh chỉ gật đầu
nhưng quyết tâm trong lòng đã kiên định hơn trước rất nhiều. Không đọc sách
nhiều hơn thì sau này anh thành người vô học nhất cái nhà này mất!
be-con-di-tim-chong/chuong-26-yeu-la-thuong-cam-thay-no-nanhtml]
Tiêu Chính đối với quy trình nấu ăn còn hơi lóng ngóng, nhưng thái rau rất đẹp.
Con dao phay vốn không nghe lời trong tay An Họa, qua tay anh lại như đồ chơi,
thái ra những sợi khoai tây vừa nhỏ vừa đều.
Người cao lớn lực lưỡng luôn mang lại cảm giác có sức mạnh vô hạn, cái gì vào
tay anh cũng đều vận hành trơn tru.
An Họa kịp thời khen ngợi: “Anh thái rau khéo quá, sắp đuổi kịp đầu bếp rồi”
Tiêu Chính quay lại cười nhìn cô một cái, bảo: “Sau này em định làm món gì thì
cứ lên kế hoạch trước, mỗi sáng anh sẽ thái rau sẵn cho em rồi mới đi làm”
Con dao phay nặng trịch, tay cô lại nõn nà thế kia, cầm chắc chắn là vất vả. Nấu
cơm cũng là việc chân tay nặng nhọc.
An Họa cười đáp: “Không cần đâu, việc gì mình làm chưa tốt thì không thể chỉ
nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào người khác, cũng phải luyện tập chứ”
Tiêu Chính không nói gì thêm, âm thầm ghi nhớ chuyện này vào lòng.
“Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Từ cảm xúc của Tiêu Chính, An Họa đoán
có lẽ đã xảy ra chuyện gì liên quan đến cô, mà đã liên quan đến mình thì cô
không muốn bị giấu diếm.
Tiêu Chính vốn không định nói mấy chuyện bực mình cho An Họa nghe vì sợ cô
buồn, nhưng không chịu nổi sự gặng hỏi của cô, đành kể sơ qua một lượt.
Người của Hội phụ nữ không nhận cô? An Họa lập tức nghĩ ngay đến Cát Hồng
Anh.
Cô cũng chẳng buồn, vì cô vốn không bao giờ lãng phí nửa phần tình cảm cho
những người không liên quan.
“Không nhận thì thôi, chuyện công việc em cũng không gấp, cứ thong thả thôi
anh”
Tiêu Chính thấy cô thực sự không để tâm mới thở phào nhẹ nhõm.
________________________________________
“Tuần trước nhà máy hóa chất ở huyện bên nổ tung mà các bà không biết à? Lên
cả báo rồi đấy! Chết mười mấy người cơ! Trong số người chết còn có cả
người thân của nhà quân nhân khu mình đấy”
“Ai thế, ai thế?”
“Vợ của Tiểu Lý bên hậu cần ấy, anh trai cô ấy làm việc ở nhà máy hóa chất đó,
đúng hôm trực thì xui xẻo bị nổ chết”
“Chà chà, bảo sao dạo này không thấy vợ Tiểu Lý đâu, chắc là về bên ngoại rồi”
Một nhóm chị em tụ tập ở nhà Chu Mai Hoa tán chuyện. An Họa qua lấy mấy
chiếc quần nhờ Chu Mai Hoa may giúp cũng bị chị kéo lại ngồi nghe chung.
Nhưng đa phần là người khác nói, An Họa đóng vai người lắng nghe. Nghe mọi
người nhắc đến vụ nổ nhà máy hóa chất, cô mới chen vào một câu: “Nguyên nhân
vụ nổ là gì vậy ạ?”
Chu Mai Hoa lập tức giải đáp thắc mắc: “Do đặc vụ địch phá hoại đấy!”
Từ “đặc vụ” hay “địch特” vốn đã mờ nhạt trong thời đại An Họa từng sống, nhưng
ở những năm 60, nó lại thường xuyên xuất hiện trên môi mọi người.
“Mấy tên đặc vụ đó cũng là người, sao lại làm mấy chuyện mất nhân tính thế nhỉ?
Mười mấy mạng người đang sống sờ sờ cứ thế mà mất đi, đằng sau còn liên lụy
đến mười mấy gia đình nữa”
“Chúng nó đã làm đặc vụ cho giặc rồi thì còn nhân tính gì nữa?”
Chính vì vụ nổ này, huyện Vân cũng triển khai một cuộc thanh tra “phòng chống
đặc vụ”. Các đơn vị lớn nhỏ từ trên xuống dưới đều trải qua một cuộc điều tra thót
tim, lý lịch quá khứ của mỗi người đều bị lật lại một lần nữa.
Cát Hồng Anh không ngờ rằng, đoàn điều tra lại tìm đến tận đầu mình.
“Các đồng chí! Các đồng chí có biết thân phận của tôi là gì không? Làm sao tôi có
thể liên quan đến đặc vụ địch được?!”
Người của đoàn điều tra khá lịch sự: “Đồng chí Phó chủ nhiệm Cát, đây là việc
công, đừng nói là đồng chí, ngay cả Chủ nhiệm cũng phải tiếp nhận điều tra”
“Ông ta so được với tôi sao?” Cát Hồng Anh sa sầm mặt mũi, nhưng cuối cùng cô
ta cũng không thể kháng cự.
Thôi thì cứ coi như làm cho có lệ vậy. Cát Hồng Anh tuy giận nhưng cũng đầy tự
tin. Cô ta xuất thân tốt, thâm niên cao. Chẳng nói đâu xa, ở cái Hội phụ nữ này
chẳng ai bì được với cô ta. Đáng lẽ cô ta phải lên chức Chủ nhiệm chính thức từ
lâu rồi mới phải.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Cát Hồng Anh ngồi trên ghế, nhìn mấy nhân viên điều tra trước mặt bằng nửa con
mắt, dáng vẻ không chút sợ hãi. Nhưng câu nói đầu tiên của nhân viên điều tra đã
khiến mặt cô ta cắt không còn giọt máu.
“Đồng chí Cát Hồng Anh, tháng 9 năm 1946, đội tuyên truyền nơi đồng chí công
tác bị lạc mất đại quân, toàn bộ bị quân địch bắt làm tù binh”