Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 27: Đồ to xác ngốc nghếch, tâm cơ lại sâu xa đến thế



Dư Bảo Sơn mặt xanh mét đẩy cửa văn phòng Tiêu Chính ra, nhưng bên trong

không một bóng người.

Tiểu Chu đứng phía sau cười làm lành: “Chính ủy Dư, Phó Sư đoàn trưởng nhà

tôi thực sự không có ở đây, anh ấy bị Sư đoàn trưởng Trần gọi đi rồi ạ”

Dư Bảo Sơn bước vào, ngồi xuống ghế: “Tôi đợi cậu ta về”

Tiểu Chu vẫn giữ nụ cười: “Cũng được ạ, vậy ngài cứ ngồi, để tôi đi rót cho ngài

chén trà”

“Trà nước thì khỏi đi! Trà của Phó Sư đoàn trưởng Tiêu tôi không dám hưởng”

“Kìa ngài nói gì thế, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, trà của cả sư bộ ngài thích

uống chỗ nào mà chẳng được”

Dư Bảo Sơn hừ lạnh một tiếng. Tiểu Chu nhanh chóng liếc mắt một cái rồi lui ra

ngoài.

Đợi ròng rã nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Chính mới sải bước vội vã trở về.

“Thật ngại quá Chính ủy, tôi vừa sang báo cáo với thủ trưởng về kết quả đợt

thanh tra ‘phòng chống đặc vụ’ lần này, để anh phải đợi lâu”

Dư Bảo Sơn thản nhiên nói: “Nghe nói hành động lần này là do cậu đề xuất và

thực hiện?”

Tiêu Chính liếc nhìn chén trà bên tay ông ta, đã nguội ngắt từ lâu, một ngụm cũng

chưa uống.

“Vâng, vì nhu cầu phòng thủ thôi mà”

“Rốt cuộc là vì nhu cầu phòng thủ, hay là mượn công trả thù riêng?”

Tiêu Chính lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh nói thế là ý gì?”

“Chị dâu cậu đã hai ngày không về nhà rồi, nghe nói bị đoàn điều tra giữ lại ở lớp

học tập” Giọng Dư Bảo Sơn lạnh lẽo như băng.

“Chuyện quá khứ của chị Hồng Anh tôi cũng có biết, cuộc điều tra lần này chắc

chắn sẽ bị lật lại để làm rõ, nhưng Chính ủy anh cũng đừng quá lo lắng. Cây ngay

không sợ chết đứng, chị Hồng Anh cuối cùng chắc chắn sẽ không sao đâu”

Tiêu Chính an ủi.

Dư Bảo Sơn sa sầm mặt mày. Sao Tiêu Chính có thể tỏ ra tự nhiên như không thế

kia? Đồ to xác ngốc nghếch, tâm cơ lại sâu xa đến thế.

Dư Bảo Sơn đã tìm hiểu kỹ, trước đó Cát Hồng Anh đã trả hồ sơ nhân sự của An

Họa về Ban Tổ chức. Chuyện lần này coi như là đòn trả đũa của Tiêu Chính.

Dư Bảo Sơn rất giận, dù sao ông và Cát Hồng Anh cũng là vợ chồng, chỉnh Cát

Hồng Anh tức là không nể mặt ông. Nhưng ông cũng hiểu, Tiêu Chính dùng không

phải mưu hèn kế bẩn, ngay cả thù cũng khó mà ghi lại được, nếu có vạch trần ra

thì Cát Hồng Anh cũng là người không có lý.

Hơn nữa Tiêu Chính nói cũng chẳng sai, Cát Hồng Anh cuối cùng chắc chắn sẽ

không sao, mục đích của cậu ta cũng chỉ là dọa cô ta một trận thôi.

Dư Bảo Sơn suy tính hồi lâu, khẽ thở dài: “Tiêu này, chúng ta quen biết nhau

cũng năm sáu năm rồi nhỉ, hồi đó cùng ở trường quân sự tỉnh tu nghiệp, cùng lên

lớp cùng uống rượu, ngay cả đề tài luận văn tốt nghiệp của cậu cũng là tôi gợi ý

cho đấy”

Tiêu Chính cười nói: “Đúng vậy, thoắt cái đã bao nhiêu năm trôi qua, ngày tháng

trôi nhanh thật”

Dư Bảo Sơn đứng dậy, hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính, nhưng ánh mắt lại như

nhìn từ trên cao xuống: “Chị dâu cậu càng sống càng hồ đồ, bà ấy có lỗi, nhưng

bà ấy là vợ tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc bà ấy. Tôi không hy vọng có lần sau”

Tiêu Chính cũng trở nên trịnh trọng: “Chính ủy, câu ‘không hy vọng có lần sau’

cũng là điều tôi muốn nói. Tôi khó khăn lắm mới có được những ngày có vợ yêu

thương chăm sóc, có liều mạng tôi cũng không để cô ấy chịu nửa phần uất ức”

Dư Bảo Sơn nhìn chằm chằm Tiêu Chính hồi lâu, không nói một lời nào rồi quay

người đi thẳng. Giao tình của họ, e rằng không bao giờ quay lại được như xưa

nữa.

..

“Anh rể, chị em đã hai ngày không về rồi, chị ấy đi đâu rồi ạ?” Cát Hồng Hà thấy

Dư Bảo Sơn về liền vội vàng chạy ra đón.

Dư Bảo Sơn dừng bước, mỉm cười hiền hậu: “Chẳng phải anh đã nói với em rồi

sao, chị ấy đi công tác trên tỉnh rồi”

“Anh lừa người! Em nghe bà vương nói rồi, chị em bị điều tra, bị nhốt trong lớp

học tập gì đó rồi”

Cát Hồng Hà nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng bất an. Cát Hồng Anh là

chỗ dựa duy nhất của cô ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được.

Dư Bảo Sơn không biết phải dỗ dành một cô gái đang khóc lóc thế nào, hiếm khi

thấy ông lúng túng: “Hồng Hà em đừng khóc mà, chị em thực sự không sao đâu,

em đừng nghe mấy lời đồn thổi bên ngoài! Đảm bảo hai ngày nữa là chị ấy về

thôi!”

“Thật không ạ?”

be-con-di-tim-chong/chuong-27-do-to-xac-ngoc-nghech-tam-co-lai-sau-xa-den-

thehtml]

Dư Bảo Sơn gật mạnh đầu: “Thật!”

Cát Hồng Hà dùng ống tay áo lau mắt: “Vâng, anh rể em tin anh, em không khóc

nữa”

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Dư Bảo Sơn thở phào nhẹ nhõm.

“Cơm chín rồi, em bưng lên bàn ngay đây, anh rể đi rửa tay trước đi ạ” Cát Hồng

Hà xoay người chạy vào bếp.

Dư Bảo Sơn nhìn bóng lưng cô thở dài, một cô gái tốt thế này mà chuyện hôn

nhân lại chẳng suôn sẻ. Còn về Cát Hồng Anh, Dư Bảo Sơn thực sự không quá lo

lắng. Bà ấy từng bị bắt làm tù binh thật, nhưng điều đó chẳng chứng minh được

gì. Tư tưởng của người đầu ấp tay gối thế nào ông rõ nhất, Cát Hồng Anh không

thể mắc sai lầm lớn về lập trường được.

Sở dĩ sau khi Cát Hồng Anh xảy ra chuyện, ông không đứng ra giải quyết rắc rối

ngay là vì ông thấy tính nết bà ấy mấy năm gần đây ngày càng kiêu ngạo, làm

việc không phân biệt nặng nhẹ, ông cố ý mượn cơ hội này để mài giũa lại tính nết

của bà ấy.

Ba ngày sau Cát Hồng Anh mới về đến nhà. Cô ta mặc bộ quần áo từ ba ngày

trước, tóc tai hơi rối, sắc mặt vàng vọt, quầng thâm mắt trũng xuống tận gò má,

đôi má hóp lại, gầy đi trông thấy. Tóm lại, trông như vừa phải chịu không ít khổ

cực.

Vừa bước vào khu gia đình, cô ta đã thu hút sự chú ý, nhưng mọi người đều chỉ

đứng từ xa nhìn rồi bàn tán, hiếm có ai dám tiến lại gần. Cô ta là người vừa bị

nhóm “phòng chống đặc vụ” điều tra đấy! Nếu bản thân không có vấn đề gì thì sao

lại bị điều tra? Tốt nhất là nên tránh xa ra một chút.

Cát Hồng Anh vốn là người hiếu thắng, thấy cảnh này làm sao không giận cho

được, nhưng tạm thời cô ta chưa rảnh để tính toán với người ngoài. Đẩy cửa nhà

ra, người đầu tiên cô ta thấy là hai đứa con đang chơi trong sân.

Thời chiến tranh Cát Hồng Anh từng mang thai hai lần đều không giữ được,

một trai một gái này là sau hòa bình mới sinh ra. Con trai lớn tám tuổi, con gái

nhỏ sáu tuổi, cặp con này chính là báu vật của cô ta. Nhìn thấy mẹ, lũ trẻ lập tức

xông tới.

“Mẹ ơi mẹ về rồi!”

Cát Hồng Anh ôm chặt hai con, nước mắt rưng rưng, cái nhà này ít ra vẫn còn

người quan tâm đến cô ta.

“Bố các con đâu?”

Cậu con trai lớn đáp: “Dì bị ốm, bố đưa dì đi trạm xá khám bệnh rồi ạ”

Lời vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Bác sĩ cũng nói rồi, em phải bớt lo nghĩ đi thì bệnh mới nhanh khỏi, con gái con

lứa mà thật chẳng biết lấy đâu ra lắm tâm sự thế”

“Em lo cho chị em mà, anh rể, rốt cuộc bao giờ chị em mới về?”

“Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, chị ấy sắp” Dư Bảo Sơn một chân bước vào

cửa, nhìn thấy Cát Hồng Anh, mắt liền sáng lên, “Em xem, chẳng phải chị em về

rồi đây sao!”

“Chị!” Cát Hồng Hà vội vàng lách qua Dư Bảo Sơn chạy đến trước mặt Cát Hồng

Anh, nước mắt lã chã rơi xuống, “Chị cuối cùng cũng về rồi, em sợ lắm”

Nhưng Cát Hồng Anh không giống như trước đây thấy em gái khóc là cuống quýt

dỗ dành, ánh mắt cô ta quét tới quét lui trên người Dư Bảo Sơn và Cát Hồng Hà

vài bận, rồi âm hiểm nói: “Dư Bảo Sơn, tôi gặp chuyện thì ông không sốt sắng, em

vợ ốm một tí thì ông tất bật chạy đôn chạy đáo, ông rắp tâm cái gì đấy?”

Dư Bảo Sơn sững sờ, ngay sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa viện lại, giận dữ

quát: “Bà đang ăn nói hàm hồ cái gì đấy?”

Cát Hồng Anh nghếch cổ lên: “Tôi nói gì trong lòng ông tự rõ!”

Dư Bảo Sơn nhìn Cát Hồng Hà đang đứng ngây ra đó, liền nắm lấy tay Cát Hồng

Anh lôi tuột vào trong nhà. Chẳng mấy chốc, những tiếng cãi vã ngày một lớn

truyền ra ngoài.

“Ông là anh rể nó thì phải biết giữ kẽ! Nó đã sắp chết đâu mà phải cuống lên!”

“Bà từ bao giờ lại trở nên vô lý đùng đùng thế này? Hồi trẻ bà cũng biết điều lắm

kia mà”

“Tôi vô lý? Là ông tuyệt tình! Tôi bị nhốt ở lớp học tập ba ngày, ông không thèm

hỏi han một câu, lại đi hộ tống em vợ đi trạm xá, ông có biết ba ngày qua tôi sống

thế nào không? Ngày nào cũng bị người ta canh chừng học tập, nơm nớp lo sợ

đến một ngày cũng chẳng được ngủ!”

“Đó cũng là do bà tự chuốc lấy, ai mượn bà toàn đi làm mấy chuyện đắc tội người

ta mà chẳng ích gì cho mình?!”

“Là Tiêu Chính đúng không? Tôi biết ngay mà!”

“Chuyện này đến đây thôi, bà cũng nên lấy đó làm bài học, sau này làm việc đừng

có chỉ biết dựa vào sở thích cá nhân”

“Dư Bảo Sơn ông. sao tôi lại gả cho hạng người như ông chứ! Tiêu Chính vì An

Họa mà chỉnh tôi, ông không giúp thì thôi lại còn quay sang dạy đời tôi, có ai làm

chồng như ông không? Tôi muốn ly hôn với ông! Hu hu hu hu hu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.