Cô đi làm, đồng nghĩa với việc Đông Đông bắt buộc phải gửi vào nhà trẻ.
Đông Đông không muốn đi nhà trẻ, cậu nhóc nói bằng giọng sữa non nớt: “Con
cũng muốn đi làm, muốn đi cùng mẹ cơ”
An Họa bật cười: “Người lớn đi làm, trẻ con đi học, cái này gọi là mỗi người một
việc. Đợi Đông Đông lớn lên rồi mới làm việc của người lớn được, nhé?”
Khuôn mặt nhỏ của Đông Đông đầy vẻ lo âu: “Thế bao giờ con mới lớn ạ? Con
muốn đi làm lắm rồi”
An Họa: “. Giỏi lắm, hy vọng lớn lên rồi con vẫn còn nghĩ được như thế”
Đông Đông dù sao cũng là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Dưới sự dỗ
dành, an ủi của An Họa, cậu nhóc vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba lần mới chịu
bước vào nhà trẻ.
Gọi là nhà trẻ, nhưng thực chất là một lớp trông trẻ, giáo viên đều là người nhà
quân nhân, công việc hàng ngày là dẫn đám trẻ hát hò, nhảy múa và chơi trò
chơi.
Đến khi bóng dáng nhỏ bé của Đông Đông biến mất khỏi tầm mắt, An Họa không
kìm được mà thấy cay cay sống mũi. Lúc này, chính cô cũng không phân biệt nổi
cảm giác này là phản ứng bản năng của cơ thể nguyên chủ, hay là do linh hồn
của chính cô nảy sinh nữa.
Nhà máy thực phẩm Hồng Tinh chính là nhà máy quốc doanh nằm ở bên kia sông,
đi bộ từ nhà qua chỉ mất khoảng sáu phút.
Đừng nhìn nhà máy này nằm ở một huyện nhỏ, nhưng thực phẩm là mặt hàng
dân sinh rất quan trọng. Hơn nữa quy mô của nhà máy Hồng Tinh không hề nhỏ,
chủ yếu sản xuất đồ hộp, còn xuất khẩu sang tận Đông Âu. Trong số các doanh
nghiệp mang về ngoại tệ cho tỉnh, ngoài một mỏ khoáng sản ra thì chính là nhà
máy này.
Vừa bước vào cổng nhà máy, An Họa đã cảm nhận được một bầu không khí khác
hẳn.
Lúc này đang là giờ cao điểm vào làm, dòng người nườm nượp đổ vào, ai nấy
đều mặc bộ đồ công nhân màu xanh, đầu ngẩng cao, gương mặt tràn đầy vẻ kiêu
hãnh và tự hào về nghề nghiệp của mình.
Mọi người sải bước tiến về phía trước, cùng với tiếng loa phát bài hát “Chúng ta
công nhân có sức mạnh”, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời lúc tám, chín giờ
sáng, tích cực và vươn lên. Dường như đối với họ, đi làm không phải là một
nhiệm vụ bị ép buộc phải hoàn thành.
An Họa đã quá quen với vẻ oán hận, uể oải của những “người làm thuê” trên
mạng thời hiện đại, so sánh với khung cảnh này, cô không khỏi thầm kinh ngạc.
Cùng là công nhân, nhưng diện mạo tinh thần khác biệt quá lớn.
“Á——”
“Người phía trước mau tránh ra——”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét hoảng hốt, An Họa theo phản xạ nhảy
vọt sang bên cạnh, ngay sau đó nghe thấy tiếng “loảng xoảng”. Cô quay lại thì
thấy một cô gái đi xe đạp bị ngã.
An Họa vội vàng bước tới: “Cô có sao không?”
Cô gái được cô đỡ thì chậm rãi đứng dậy, cẩn thận cử động cổ chân, thấy không
có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, cảm ơn cô nhé”
An Họa thoáng thấy khuỷu tay cô ấy bị trầy một mảng da, vết thương còn dính
bụi, liền bảo: “Hay cô đến trạm xá xử lý chút đi, kẻo bị nhiễm trùng đấy”
Cô gái vặn tay nhìn một cái rồi lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không cần đi trạm xá
đâu, tôi tự về văn phòng lấy ít nước oxy già rửa là được”
An Họa thấy vậy cũng không nói thêm nữa.
Cô gái dựng xe đạp lên, nở nụ cười với cô: “Tôi tên là Dương Thiên Kiêu, ở văn
phòng Đảng ủy, cô ở phân xưởng nào thế?”
“Tôi ở phòng tuyên truyền của nhà máy,” dừng một chút An Họa bổ sung thêm:
“Hôm nay tôi mới đến báo danh”
Dương Thiên Kiêu lúc đầu còn thắc mắc, sau đó mới vỡ lẽ: “Tôi đã bảo mà, người
ở khối văn phòng, công đoàn thì không có ai là tôi không biết, hóa ra cô là người
mới. Thế đi thôi, chúng ta cùng đi làm!”
An Họa nhìn qua chiếc xe đạp của cô ấy: “Hình như lốp trước xe cô hết hơi rồi, có
dắt đi được không?”
be-con-di-tim-chong/chuong-30-di-lamhtml]
Dương Thiên Kiêu hất cằm chỉ về một hướng: “Không sao, rẽ qua kia là đến nhà
xe rồi, tôi cứ khóa tạm ở đó đã, đợi lúc tan làm rồi mới tính cách vá sau”
Nói đoạn, gương mặt Dương Thiên Kiêu thoáng hiện vẻ tức giận: “Cái lốp xe này
chắc chắn là bị thằng cháu trai tôi chọc thủng rồi, cái thằng ranh con toàn nghe
mẹ nó xúi giục để đối đầu với tôi!”
An Họa vốn là người thích trò chuyện hóng hớt, Dương Thiên Kiêu đã khơi mào
thì cô cũng tự nhiên hỏi tiếp: “Hả? Cháu cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao mà không biết
điều thế, đi xe đạp mà ngã là có khi xảy ra chuyện lớn đấy”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Tám tuổi rồi!” Dương Thiên Kiêu thở dài: “Hồi nhỏ nó quấn tôi lắm, tôi cũng
thương nó, nhưng cô thì làm sao bằng mẹ ruột được. Mẹ nó nói vài câu là nó coi
tôi như kẻ thù giai cấp luôn, ngày nào cũng rêu rao hỏi tôi bao giờ thì lấy chồng
để dọn ra khỏi nhà nó”
An Họa tỏ vẻ đầy bất bình: “Thế thì quá đáng thật, cái gì mà nhà nó chứ, đó là nơi
cô sống từ nhỏ, cũng là nhà của cô mà!”
Câu nói này làm Dương Thiên Kiêu đỏ cả vành mắt: “Đúng thế đấy, lý lẽ là như
vậy, bố mẹ tôi còn chưa nói gì, cô ta lấy quyền gì mà nói!”
Trên đường đi đến tòa nhà văn phòng, cả hai cứ ríu rít trò chuyện, dáng vẻ thân
thiết chẳng giống người mới quen chút nào. An Họa không rõ quy trình báo danh,
Dương Thiên Kiêu đích thân dẫn cô đi chạy vạy các phòng ban, xong xuôi còn
đưa An Họa đi tham quan một vòng cả tòa nhà để cô nhanh chóng làm quen với
môi trường.
Đến khi tiếng chuông vào làm vang lên, Dương Thiên Kiêu mới rời đi.
Người ở phòng tuyên truyền khá đông, làm việc chung trong một văn phòng lớn.
Chỗ ngồi của An Họa được sắp xếp ở một góc sát tường, hơi chật chội một chút
nhưng lại khá kín đáo, có cảm giác giống như hồi đi học ngồi ở góc cuối lớp, thấy
an toàn lạ lùng.
Trưởng phòng họ Thái, là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, làm việc
từ tốn chậm rãi, tay lúc nào cũng cầm cốc giữ nhiệt. Ngày đầu tiên cũng không
giao việc gì cho cô, chỉ bảo cô đọc một số tài liệu văn kiện kiểu như lịch sử nhà
máy.
Buổi trưa tan làm, Dương Thiên Kiêu đến tìm An Họa để cùng đi ăn ở nhà ăn.
An Họa lắc đầu: “Tôi phải về nhà ăn cơm, ở nhà còn có con nhỏ nữa”
“À đúng rồi, cô bảo cô là người nhà quân nhân ở khu đối diện!” Dương Thiên Kiêu
mới sực nhớ ra, rồi nhìn An Họa vẻ không tin nổi: “Cô có con rồi á? Trông cô như
mới ngoài hai mươi thôi”
“Tôi hai mươi bốn tuổi, con đã bốn tuổi rồi” Nguyên chủ 15 tuổi đã thi đỗ vào học
viện âm nhạc, học đại học ba năm, mười tám tuổi tốt nghiệp đi làm, mười chín
tuổi kết hôn là hành động bốc đồng, cũng dẫn đến kết quả là sinh con sớm.
“Chà chà, tôi lớn hơn cô một tuổi mà đến cái đối tượng còn chưa có đây này”
An Họa trong lòng khẽ động, Lý Hàn Tùng đang réo cô nhờ giới thiệu đối tượng,
cô đang lo không có ai phù hợp đây. An Họa quan sát kỹ Dương Thiên Kiêu một
lượt.
Mặt tròn tròn, ngũ quan đoan trang, da dẻ trắng trẻo, không phải kiểu mỹ nhân
sắc sảo nhưng càng nhìn càng thấy duyên. Qua trò chuyện, An Họa đã nắm được
đại khái tình hình của Dương Thiên Kiêu. Cô ấy tốt nghiệp trung cấp, ở thời đại
này là người có học vấn cao hẳn hoi. Nhà ở huyện, bố làm công an, mẹ làm ở
khối phố, anh trai là công nhân nhà máy hóa chất ở huyện bên.
Vừa khớp với yêu cầu của Lý Hàn Tùng là có văn hóa, ưa nhìn, thành phần gia
đình tốt, hơn nữa tính cách cô nàng này cũng rất tốt, sảng khoái cởi mở, khá
giống tính cách của Lý Hàn Tùng.
Nghĩ đến đây, An Họa ướm hỏi: “Cô có muốn tìm đối tượng không? Có yêu cầu gì
đối với đối tượng không?”
Dương Thiên Kiêu đùa: “Sao, cô định giới thiệu cho tôi một người à? Thế thì yêu
cầu của tôi cao lắm đấy, vừa phải đẹp trai, vừa phải công việc tốt, lại còn phải có
văn hóa nữa”
Đây chẳng phải là y hệt yêu cầu của Lý Hàn Tùng sao.
An Họa mỉm cười nói: “Đừng đùa, tôi thực sự có một người đáp ứng đúng yêu
cầu của cô đấy, chỉ là không biết cô có sẵn lòng làm vợ quân nhân không thôi”
Dương Thiên Kiêu hơi đỏ mặt: “Cô nói thật à?”
An Họa: “Chuyện này sao giả được? Nhưng mà, người tôi muốn giới thiệu cho cô
năm nay đã ba mươi rồi, lớn hơn cô năm tuổi, vả lại ngoại hình kiểu thư sinh hiền
lành, không biết cô có ngại không”
Dương Thiên Kiêu chớp chớp mắt một hồi lâu mới nén được vẻ thẹn thùng, khẽ
lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không. không ngại ạ”