Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 29: Chiêu trò dỗ ngon dỗ ngọt



An Họa cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu.

Sau khi cô đẩy Tiêu Chính ra, ánh mắt anh dần trở nên tỉnh táo, cơ thể đang rạo

rực cũng từ từ bình tĩnh lại. Sau đó, anh im lặng rời khỏi người cô, xoay người

nằm quay lưng về phía cô.

Anh không hề có thêm một hành động quá trớn nào nữa, thể hiện sự tôn trọng

tuyệt đối đối với ý muốn của cô. Thế nhưng, sao mà thấy gượng gạo thế này nhỉ.

An Họa dùng ngón tay khẽ chọc chọc vào cơ lưng của anh, hắng giọng một cái rồi

nói: “Anh có biết thế nào gọi là chuẩn bị mang thai không?”

Tiêu Chính khựng lại, hỏi: “Chuẩn bị mang thai là cái gì?”

An Họa bắt đầu thi triển “đại pháp lừa bịp”.

Cô nói: “Chuẩn bị mang thai là một thuật ngữ y khoa, chính là những công

việc chuẩn bị trước khi mang thai, ví dụ như giữ gìn sức khỏe, tâm trạng vui vẻ,

như vậy mới có thể sinh ra em bé khỏe mạnh hơn. Hơn nữa không chỉ dành riêng

cho mẹ, bố cũng phải tham gia chuẩn bị đấy”

Tiêu Chính xoay người lại đối diện với cô, vẻ mặt thắc mắc: “Anh cũng phải chuẩn

bị à?”

“Tất nhiên rồi!” An Họa nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cơ thể bố có khỏe

mạnh hay không liên quan trực tiếp đến sức khỏe của ‘hạt giống’. Anh thử nghĩ

xem, nếu hạt giống có bệnh thì mầm non mọc ra làm sao tốt được?”

Tiêu Chính ngồi dậy, vặn vẹo cơ thể một chút. Rất rắn rỏi và đầy sức mạnh mà.

“Anh rất khỏe, không có bệnh!” Khựng lại một chút, anh bổ sung: “Em cũng không

có bệnh mà”

An Họa nói: “Không có bệnh không có nghĩa là trong cơ thể không có độc tố. Em

hỏi anh, có phải anh hay hút thuốc không?”

Đã đi lính thì làm gì có ai không hút thuốc? Tiêu Chính đáp: “Anh hút không nhiều,

hai ngày mới hết một bao. Sư trưởng một ngày đã hết hai bao rồi”

An Họa bắt đầu phổ biến kiến thức cho anh: “Trong thuốc lá có nicotine, hắc ín,

carbon monoxide, đều là những chất độc hại, chúng sẽ ảnh hưởng đến chất

lượng hạt giống, từ đó ảnh hưởng đến chất lượng phôi thai. Nghiêm trọng hơn

còn có thể gây sảy thai, thai nhi dị tật, hoặc ảnh hưởng đến phát triển trí tuệ của

con đấy”

Tiêu Chính ngẩn người: “Nghiêm trọng thế cơ à?”

An Họa gật đầu: “Chứ còn gì nữa, cho nên trong tình trạng này, không thể tùy tiện

mang thai được”

Tiêu Chính: “Nhưng Đông Đông rất khỏe mạnh mà, lại còn thông minh. Con gái

Sư đoàn trưởng Trần cũng rất khỏe mạnh”

An Họa: “Cái này liên quan đến vấn đề xác suất. Công tác chuẩn bị càng tốt thì

xác suất sinh con khỏe mạnh càng cao, ngược lại thì em bé càng dễ gặp vấn đề”

Những từ ngữ chuyên môn của An Họa nói ra vanh vách, nghe cực kỳ có sức

thuyết phục.

“Mấy cái này em học ở đâu ra thế?”

“Xem trong sách chứ đâu”

Ánh mắt Tiêu Chính sáng quắc nhìn cô: “Vợ ơi, em biết nhiều thật đấy, đúng là

người có văn hóa”

An Họa tặng cho anh một vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

“Cho nên ấy, trong điều kiện anh chưa cai thuốc cai rượu, chưa giữ được thói

quen sinh hoạt tốt thì em chưa thể mang thai. Anh sắp xếp thời gian qua trạm xá

lấy mấy món đồ kế hoạch hóa gia đình đi”

Cô không phải không muốn ngủ với anh, mà là không muốn mang thai một

đứa trẻ không khỏe mạnh!

be-con-di-tim-chong/chuong-29-chieu-tro-do-ngon-do-ngothtml]

Tiêu Chính đã bị dỗ dành cho xuôi lòng. Mọi u ám trong lòng đều tan biến hết

sạch. Anh ôm lấy An Họa, hôn nhẹ lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Được, anh

sẽ đi lấy. Xong xuôi anh sẽ cai thuốc cai rượu luôn”

An Họa hôn đáp lại vào môi anh một cái, hai người ôm lấy nhau, trong bầu không

khí ấm áp dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là đang mùa hè, hỏa khí của Tiêu Chính lại mạnh, chẳng mấy chốc đã đổ mồ

hôi. An Họa đang nửa tỉnh nửa mê, liền ghét bỏ thoát khỏi vòng tay anh, lăn sang

phía bên kia giường.

Tiêu Chính mỉm cười đắp chăn che bụng cho cô, rồi trở dậy ra sân dội một gáo

nước lạnh cho hạ hỏa.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, An Họa sực nhớ ra hình như tối qua Tiêu Chính

định nói với cô về chuyện công việc.

“Đúng thế, công việc của em định xong rồi. Ở nhà máy thực phẩm Hồng Tinh,

hiện tại có hai vị trí có thể chọn, một là cán bộ phòng tuyên truyền, hai là cán bộ

công đoàn. Em xem em muốn chọn cái nào?”

Thời nay, trình độ văn hóa phổ biến của người dân cũng chỉ mới vừa hoàn thành

xóa mù chữ, học sinh cấp hai, cấp ba đã được gọi là người có văn hóa rồi, sinh

viên đại học thì hiếm như lá mùa thu. Sở dĩ sắp xếp công việc cho An Họa dễ

dàng như vậy, lại còn có vị trí tốt để chọn, chính là vì cô có bằng đại học thực thụ.

Đổi lại là người nhà quân nhân khác, không biết chừng còn phải xếp hàng chờ

đến bao giờ, vì huyện lỵ chỉ lớn ngần ấy, vị trí công việc cung cấp được cũng có

hạn.

An Họa suy nghĩ một chút: “Em đến phòng tuyên truyền đi”

Trước khi xuyên không, lúc còn học đại học cô đã có thể tự nuôi sống bản thân

bằng cách làm sáng tạo nội dung trên mạng rồi, đến phòng tuyên truyền dù sao

cũng coi như có chút liên quan đến nghề cũ.

Tiêu Chính gật đầu: “Nhưng bậc lương của em được xếp ở mức thấp nhất là bậc

24, uất ức cho em rồi”

Nguyên chủ đã đi làm được vài năm, lại còn là nghệ sĩ độc tấu của đoàn ca múa

nhạc, hưởng lương bậc 22, nay coi như phải bắt đầu lại từ đầu.

“Không sao, dù sao lương và gia sản của anh đều nằm trong tay em rồi, em sẽ

không để mình chịu khổ đâu” An Họa mỉm cười nhìn anh.

Tiêu Chính xuất thân từ cảnh nghèo khó, từng chịu khổ nên cực kỳ coi trọng việc

tích cóp và tôn thờ sự cần kiệm. Bản thân anh cũng chỉ tiêu pha chút tiền thuốc

lá.

Tính cách tiêu xài xa hoa của An Họa anh quá rõ rồi, cô nàng đó tiêu tiền thì

chẳng bao giờ chớp mắt, đi phố một chuyến là mua cả đống thứ linh tinh chẳng

biết có dùng tới không. Thế nhưng, kể từ khoảnh khắc giao nộp toàn bộ tiền

lương và gia sản cho An Họa, Tiêu Chính đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, quyết định

sau này dù cô có tiêu tiền như nước thì anh cũng sẽ không quản lấy nửa lời.

Cho nên dù không tự chủ được mà nghiến răng một cái, anh vẫn sảng khoái nói:

“Tiền em cứ tiêu thoải mái, anh không xót đâu!”

An Họa nhìn bộ dạng rõ ràng là đau lòng nhưng vẫn cố làm ra vẻ hào phóng của

anh thì cười ha hả.

Tiêu Chính có chút ngượng ngùng. Sau đó anh trịnh trọng nói: “Anh có xót tiền

thật, nhưng chỉ cần em vui vẻ thì cái gì cũng đáng giá cả, con người lúc nào

chẳng quan trọng hơn tiền bạc”

An Họa không khỏi gật đầu, có gì nói nấy như vậy đôi khi còn khiến người ta cảm

động hơn những lời đường mật sáo rỗng.

Công việc đến thứ Hai tuần sau mới phải báo danh, vẫn còn mấy ngày nữa. An

Họa định nhân mấy ngày này trồng hết rau trong sân. Lần trước Chu Mai Hoa

sang giúp, mới chỉ trồng một luống cải chíp vì loại đó dễ trồng, chỉ cần đánh

luống rồi rắc hạt là xong. Cô định trồng thêm ít ớt, cà chua, mướp hương, những

loại này đều cần ươm mầm.

Dưới sự chỉ dẫn và giúp đỡ của Tiêu Chính, cô đã thành công gieo hạt xuống đất,

tiếc là đám cải chíp đã nảy mầm mọc lên lại bị chết mất một mảng! Những cây

còn sót lại thì lá cũng gầy gò yếu ớt vô cùng.

Tiêu Chính nói: “Phải bón phân thôi, nếu không thì không lớn nổi đâu”

Không có phân hóa học, bón phân chính là bón phân bắc. Chu Mai Hoa lúc đó

cũng nói y như vậy, nhưng An Họa đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn quyết định

không tin vào cái “tà thuyết” đó! Cỏ dại trong sân có ai bón phân đâu mà vẫn mọc

tốt đấy thôi! Thời tiết ngày càng nóng, bón phân trong sân thì cái mùi đó đúng là

“nồng nàn” khó tả.

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Nhưng bây giờ, An Họa không thể bướng bỉnh được nữa. Cô không muốn bỏ

công sức lao động vất vả mà lại chẳng thu hoạch được gì. Mùi thì mùi vậy, dù sao

cô cũng sắp đi làm rồi, ban ngày không phải ở nhà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.