Trần Thanh Âm: “Không môn đăng hộ đối chỗ nào? Chỗ nào không xứng? Mẹ nói
cho rõ xem”
Ôn Tuyết Mạn bị truy vấn đến phát phiền, dứt khoát nói: “Nó tốt nghiệp cấp ba đã
đi lính, tuy có chút thành tựu nhưng suy cho cùng cũng chẳng đọc được bao
nhiêu sách vở. Hơn nữa mẹ nó, tức là dì Mai Hoa của con ấy, dù sao cũng chỉ là
một người phụ nữ nông thôn, hiểu gì về giáo dục?
Hồi đó mẹ ở trong khu tập thể quân đội đã hiểu rất rõ những người nhà quân
nhân xuất thân nông thôn này, quan niệm và thói quen sinh hoạt của họ đều khác
chúng ta. Là con trai, chắc chắn nó sẽ chịu ảnh hưởng từ mẹ mình. Con đang tìm
người chung sống cả đời, không thể không cân nhắc những điều này”
Đến cả Trần Cương cũng nghe không vô nữa: “Đồng chí Ôn Tuyết Mạn! Bà coi
thường người nông thôn ra mặt như thế, bao nhiêu năm cải tạo đều uổng phí rồi
sao?! Còn nữa, chuyện của con gái để nó tự quyết định, bà không được can
thiệp”
Ôn Tuyết Mạn: “Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi coi thường hay không coi
thường người nông thôn? Sự thật là Thanh Âm nhà mình là sinh viên đại học,
Thạch Tiểu Quân chỉ là một sĩ quan nhỏ tốt nghiệp cấp ba, tương lai tiến xa đến
đâu còn chưa biết được.
Dẫu sao bố nó cũng không giống như Tiêu Chính, tuổi còn trẻ đã ngồi vào ghế
Phó Tư lệnh quân khu. Thạch Vĩ Quang cả đời này xác suất cao cũng chỉ nghỉ
hưu ở vị trí Chính sư thôi. Bây giờ không giống như hồi mới lập quốc, bộ máy nhà
nước đã vận hành mấy chục năm, cơ hội thăng tiến cho thế hệ trẻ không còn
nhiều nữa, Thạch Tiểu Quân có thể leo tới tầm của bố nó đã là phúc đức tám đời
rồi”
“Càng nói càng không ra thể thống gì!” Trần Cương tức đến xanh mặt, “Bà hư
vinh từ bao giờ thế? Chọn con rể chẳng lẽ cũng lấy chức vụ ra để định cao thấp
sao?”
“Tôi không phải chê chức vụ nó thấp, mà là cảm thấy người này chẳng có gì nổi
bật. Ngoại hình, học vấn, tài hoa, nó có cái gì? Ưu điểm duy nhất là đối tốt với
Thanh Âm, nhưng ai biết được nó có tốt được cả đời không? Cái thứ này biến số
lớn lắm” Ôn Tuyết Mạn thở dài.
“Mẹ đâu có hiểu anh Tiểu Quân, mẹ tiếp xúc với anh ấy được bao lâu? Mẹ bao
nhiêu năm rồi không gặp anh ấy, mà đã phủ định anh ấy như vậy, chẳng phải quá
bất công với anh ấy sao?” Trần Thanh Âm quật cường nhìn mẹ, mặt đầy vẻ bất
bình.
“Thanh Âm”
Trần Thanh Âm cảm thấy lúc này không thể nghe thêm bất cứ lời nào của mẹ
nữa, cô bé rảo bước nhanh hơn, đi lên phía trước.
be-con-di-tim-chong/chuong-320-hoan-nan-moi-thay-chan-tinhhtml]
“Thanh Âm!” Ôn Tuyết Mạn định đuổi theo nhưng bị Trần Cương kéo lại.
“Bà thật là. Tôi biết xuất phát điểm của bà là muốn tốt cho con, nhưng cũng phải
nghĩ đến cảm nhận của nó chứ” Trần Cương nghĩ mãi không thông: “Hồi trước
Tiểu Quân đến nông trường thăm chúng ta, phản ứng của bà đâu có như vậy”
Ôn Tuyết Mạn nghẹn lời, đáp: “Lúc đó khác, bây giờ khác. Con gái chúng ta vốn
dĩ có thể ra nước ngoài, chính vì Thạch Tiểu Quân mà nó từ bỏ cơ hội đó. Trần
Cương, ông có nghĩ tới không, nếu Thanh Âm ra nước ngoài, cuộc đời sau này
của nó sẽ thay đổi hoàn toàn, nó sẽ có tiền tiêu không hết, có tự do vô hạn, kiểu
bạn đời nào mà chẳng tìm được? Biết đâu còn tìm được một người nước ngoài ấy
chứ”
“Người nước ngoài thì có gì tốt? Nếu nói vậy, tôi thà rằng Thanh Âm không ra
nước ngoài!” Trần Cương bất mãn, “Bà cái tính sùng ngoại vẫn chẳng đổi tí nào,
tôi thật là”
Thấy Trần Cương nổi giận, Ôn Tuyết Mạn cũng im miệng. Bao nhiêu năm qua
Trần Cương không rời bỏ bà, tận sâu trong lòng bà là sự cảm kích và áy náy, nên
hiện giờ bà có thể bao dung vô hạn với ông.
“Được rồi, được rồi, tôi không nên nói chuyện người ngoại người nội gì đó, nhưng
không thể phủ nhận là nếu Thanh Âm ra nước ngoài, sau này nó sẽ không phải lo
lắng chính trị có biến động gì nữa, không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ”
“Nhưng tôi cho rằng Thanh Âm từ bỏ việc ra nước ngoài phần lớn là vì hai thân
già chúng ta” Trần Cương thở dài: “Nó là đứa con hiếu thảo, để nó một mình ra
nước ngoài hưởng phúc, sao nó nỡ lòng nào cơ chứ”
Câu nói này của Trần Cương rất có lý. Thực ra Ôn Tuyết Mạn cũng tự trách mình,
trách bản thân lúc trước ép con gái đi chưa đủ kiên quyết, không lấy cái chết ra
để ép buộc.
“Bà đấy, đừng quản nhiều chuyện của con cái nữa” Trần Cương dịu giọng lại,
“Thạch Tiểu Quân có thể đối tốt với Thanh Âm trong lúc chúng ta gian khổ nhất,
chứng tỏ nó là một đứa trẻ thuần khiết, lương thiện. Cho dù bây giờ Thanh Âm có
thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thạch Tiểu Quân, cũng chưa chắc có
được tấm chân tình như nó”
“Hoạn nạn mới thấy chân tình, đồng chí Ôn Tuyết Mạn ạ!” Trần Cương vỗ nhẹ vai
Ôn Tuyết Mạn rồi bước tới đuổi theo Trần Thanh Âm.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Ôn Tuyết Mạn ngẩn ngơ một lúc rồi cũng rảo bước nhanh hơn.