“Mẹ ơi, con vẫn muốn uống Coca-Cola”
Viên Viên sán lại gần An Họa, cả người cứ uốn qua uốn lại, sắp vặn mình thành
cái quai chèo đến nơi.
An Họa đang bế bé út, rảnh ra một tay xoa đầu cô bé: “Thế thì biết làm sao giờ, ở
Kinh Thành mới có bán, chỗ mình mua không có đâu con”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Viên Viên vân vê cái cúc áo trên người mẹ, lầm bầm: “Thế thì đi tàu hỏa đến Kinh
Thành mua thôi ạ, không cần mẹ đi đâu, con tự đi được, mẹ chỉ cần giúp con mua
vé tàu là được rồi”
An Họa gõ nhẹ vào trán con gái, thật sự không biết phải nói gì hơn. Cái đồ ham
ăn này!
“Thế không được, mẹ không yên tâm để con đi xa một mình đâu. Với lại, mua
Coca-Cola phải dùng phiếu ngoại hối, nhà mình làm gì có”
“Vậy phải làm sao đây ạ” Viên Viên nhìn mẹ, cái bộ dạng đáng thương ấy ai nhìn
cũng thấy mủi lòng.
Lúc này, Đông Đông đi tới, cười nói: “Muốn uống Coca à? Đợi lần sau anh về sẽ
mua cho em nhé”
Viên Viên: “Còn lâu lắm ạ”
Đông Đông suy nghĩ một chút rồi nói: “Những thứ mình khao khát thì phải trải qua
chờ đợi mới có được. Nếu thứ gì cũng dễ dàng có trong tầm tay, thì khi nhận
được em sẽ không thấy hạnh phúc nữa đâu”
Viên Viên: “Con không hiểu, con chỉ muốn uống Coca thôi”
Đông Đông: “”
An Họa cười lớn: “Được rồi, được rồi, thế này đi, vài ngày nữa mẹ nhờ người
mua từ Kinh Thành gửi về một ít, coi như là phần thưởng cho con”
“Mẹ vạn tuế!” Viên Viên phấn khích reo lên, nhưng rồi lại thắc mắc: “Phần
thưởng? Tại sao lại thưởng cho con ạ?”
An Họa: “Cuối năm ngoái con thi đứng thứ năm lớp, bố đã thưởng cho con một
mô hình máy bay rồi. Học kỳ vừa rồi bố không dùng quà để khích lệ nhưng con lại
thi đứng thứ tư, tiến bộ hơn năm ngoái một hạng, coi như là thưởng cho chuyện
này đi”
“Vậy lần tới con sẽ thi đứng thứ ba, lần tới nữa đứng thứ hai! Mẹ phải mua cho
con thật nhiều thật nhiều Coca nhé!” Viên Viên đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đông Đông cười hỏi: “Thế bao giờ thi đứng thứ nhất? Sao không thấy nói?”
“Thứ nhất là Đoàn Đoàn rồi, làm sao em thi thắng được chị ấy?” Viên Viên nói với
vẻ mặt đương nhiên.
“Đồ không có chí khí” Đông Đông cười nhéo má em gái.
“Ơ, sao cả buổi chiều không thấy Đoàn Đoàn đâu? Con bé đi đâu rồi?” An Họa
hỏi.
“Đi hiệu sách Tân Hoa với Tống Dực rồi ạ” Đông Đông đáp.
“Sao con không đi?”
“Tối qua con đọc sách nửa đêm, ăn trưa xong đi ngủ bù một lát” Nói đoạn, Đông
Đông lại ngáp một cái: “Vẫn chưa ngủ đủ nữa”
An Họa dặn dò cậu: “Đừng ngủ nữa, kẻo tối lại mất ngủ đấy”
Đông Đông vâng lời, lười biếng ngồi xuống ghế sofa. An Họa thấy vậy, bảo
Dương Đào pha cho cậu một ly trà đậm.
________________________________________
Trong hiệu sách, Tống Dực và Đoàn Đoàn chia nhau ra tìm những cuốn sách
mình hứng thú.
Tống Dực đang cúi đầu chăm chú lựa chọn thì cảm thấy vai bị ai đó vỗ một cái.
Cậu ngỡ là Đoàn Đoàn, liền tươi cười quay đầu lại: “Sao em nhanh thế”
be-con-di-tim-chong/chuong-321-bo-toi-ten-la-nghiem-hoang-nghihtml]
Khi nhìn rõ người tới, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất: “Sao lại là cô”
Tốc độ biến sắc của Tống Dực nhanh đến mức khiến Nghiêm Đình Đình sững
người mất ba giây.
“Thì là tôi chứ ai, cậu tưởng là ai mà cười. cười vui vẻ thế”
Tống Dực không thèm đoái hoài đến cô ta, cất cuốn sách lại giá rồi bước sang
chỗ khác. Nghiêm Đình Đình vẫn đuổi theo: “Tống Dực, sao cậu không thèm để ý
đến tôi thế? Lúc nghỉ hè về quê, tôi nói muốn đi chung tàu với cậu mà cậu không
đồng ý, tôi hỏi nhà cậu ở đâu cậu cũng không nói, chẳng lẽ. chẳng lẽ cậu thực
sự ghét tôi đến thế sao?”
Nói đoạn, Nghiêm Đình Đình uất ức cắn môi, bộ dạng rưng rưng như sắp khóc
khiến cô ta trông thật đáng thương. Nghiêm Đình Đình biết mình có nhan sắc,
càng biết rõ các nam đồng chí đều rất dễ mềm lòng trước chiêu tỏ vẻ yếu đuối
này. Cô ta tin chắc rằng, người như tảng băng trôi như Tống Dực tuyệt đối sẽ
không nỡ lạnh nhạt với cô ta nữa.
Ngờ đâu Tống Dực chẳng thèm ngoái đầu nhìn cô ta lấy một cái.
Nghiêm Đình Đình dứt khoát rảo bước chặn trước mặt Tống Dực: “Tống Dực,
thực ra chúng ta có duyên nợ rất lớn đấy, cậu biết không, bố tôi quen biết cậu”
Tống Dực khựng lại, cuối cùng cũng cụp mắt xuống nhìn Nghiêm Đình Đình.
Nghiêm Đình Đình để lộ một nụ cười: “Ở nhà tôi có nhắc đến tên cậu, mới phát
hiện ra bố tôi và bố cậu là chí cốt. Ông ấy nói. ông ấy nói hai chúng ta lúc nhỏ
còn từng đính hôn ước nữa kìa”
Khi Nghiêm Đình Đình biết tin này, cô ta chỉ cảm thấy đây là duyên phận do trời
định. Người mà cô ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lại chính là người có hôn ước
cô ta thích Tống Dực, còn bảo cô ta mời Tống Dực về nhà ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Đình Đình thẹn thùng cúi đầu.
“Bố cô tên là gì?”
“Bố tôi tên là Nghiêm Hoằng Nghị”
Tống Dực khẽ nheo mắt, đuôi mắt xẹt qua một tia hàn quang.
“Tống Dực” Nghiêm Đình Đình đỏ mặt ngẩng đầu lên, “Bố tôi nói lâu rồi không
gặp cậu, muốn mời cậu đến nhà tôi dùng bữa, cậu đồng ý chứ?”
Tống Dực: “Bố cô nói là chí cốt với bố tôi? Lẽ nào ông ta không nhắc đến chuyện
gì khác?”
Nghiêm Đình Đình thở dài: “Có nhắc, ông ấy nói năm đó vì bản thân nhất thời nhu
nhược nên đã không giúp đỡ gia đình cậu trong lúc khó khăn nhất. Những năm
qua ông ấy luôn rất áy náy, cũng luôn muốn bù đắp, tiếc là cậu đã được người
khác nhận nuôi đi mất”
Tống Dực nở nụ cười đầy châm biếm.
“Tống Dực, vậy tối nay thì sao? Cậu đi cùng tôi”
“Anh Tống Dực?” Đoàn Đoàn từ phía bên kia bước tới, hỏi cậu: “Anh tìm được
cuốn sách anh cần chưa?”
Khóe miệng Tống Dực mím lại, sương giá giữa lông mày lập tức tan biến: “Tìm
thấy rồi, còn em?”
“Em cũng tìm được rồi, vậy mình về thôi ạ?”
Tống Dực gật đầu, trực tiếp đi cùng Đoàn Đoàn. Mãi đến khi họ đi xa rồi, Nghiêm
Đình Đình mới phản ứng lại.
Cô bé đó là ai? Tại sao Tống Dực lại dịu dàng với cô bé đó như vậy? Cô bé ấy
trông còn khá nhỏ, chắc là không có gì với Tống Dực đâu. Nhưng chuyển ý nghĩ
lại, nhỏ thì nhỏ chứ cũng là thiếu nữ mười mấy tuổi rồi, chuyện gì mà chẳng
hiểu.
Lòng Nghiêm Đình Đình như một mớ bòng bong, bất an vô cùng. Cô ta đã thích
Tống Dực lâu như vậy, không thể để người khác hớt tay trên giữa chừng được.
Nghĩ đến lời bố dặn, cô ta dần hạ quyết tâm.
Đúng thế, cô ta phải chủ động hơn nữa, không có người đàn ông nào có thể
cưỡng lại được một cô gái chủ động cả!