“Cháu thấy giáo viên trường mình dạy chán quá đi, chỉ biết dạy theo kiểu rập
khuôn, giáo án viết thế nào thì đọc thế ấy, chẳng mở rộng thêm gì cả”
Tống Dực buồn cười nhìn đôi lông mày đang nhíu lại vẻ phiền muộn của Đoàn
Đoàn.
“Hồi trước lúc anh học cấp ba, thầy giáo già họ Lưu dạy hay lắm, kiến thức cực kỳ
uyên bác, dẫn điển tích điển cố cứ gọi là lưu loát, học tiết của thầy chỉ hận thời
gian không đủ”
“Thật sao ạ? Họ Lưu. có phải là một ông cụ gầy nhỏ, hay đeo kính lão không ạ?”
Tống Dực gật đầu: “Thầy dạy Văn, sau này lên cấp ba có khi em sẽ gặp thầy đấy”
Tháng chín khai giảng tới đây, Đoàn Đoàn và Viên Viên sẽ lên cấp ba rồi. Thời
gian trôi nhanh thật.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Tống Dực nhìn Đoàn Đoàn, lưỡng lự nói: “Cái chị lúc nãy. về nhà em đừng kể
với dì An nhé, được không?”
Nếu nói ngay từ đầu cảm giác của cậu đối với Nghiêm Đình Đình chỉ là chán ghét
vì cô ta đeo bám không biết xấu hổ, thì sau khi biết Nghiêm Đình Đình là con gái
của Nghiêm Hoằng Nghị, Tống Dực buộc phải cảnh giác. Nhưng những chuyện
phiền lòng này không cần thiết phải đem đi làm phiền dì An, cậu đã lớn rồi, có thể
tự mình giải quyết những rắc rối này.
Đoàn Đoàn ngơ ngác: “Chị nào cơ?”
Tống Dực khựng lại, chẳng lẽ Đoàn Đoàn hoàn toàn không để ý sao? Một lát sau,
cậu bật cười khổ: “Không có gì”
Đoàn Đoàn đúng là không để ý thật. Những người không liên quan, dù có đứng
trước mặt thì cũng chẳng lọt nổi vào mắt cô bé. Đây không phải là coi thường
người khác, mà là cô bé cảm thấy dung lượng não người có hạn, phải dùng để
chứa những thứ hữu ích, còn những nhân vật hay sự việc râu ria trong cuộc sống,
cô bé luôn tự động chặn đứng.
Chưa nói đâu xa, ngay như bạn học cùng lớp cấp hai, giờ đã tốt nghiệp được hai
năm mà cô bé còn chẳng nhớ hết mặt mọi người.
________________________________________
Về đến nhà, Đoàn Đoàn quả nhiên không nhắc gì đến chuyện đó. An Họa sau khi
nhận một cuộc điện thoại thì tươi cười thông báo tin vui với các con: “Cậu của các
con sắp chuyển công tác về tỉnh lị rồi”
Đông Đông lớn hơn nên ấn tượng về cậu khá sâu sắc, nhưng người vui mừng
nhất khi nhắc đến cậu lại là Đoàn Đoàn. Những cuốn truyện tranh khoa học phổ
thông do chính tay cậu vẽ tặng hồi nhỏ đến giờ cô bé vẫn còn giữ.
“Cậu sắp về rồi ạ? Tuyệt quá! Sau này có vấn đề gì về môn tự nhiên con đều có
thể hỏi cậu”
Thời điểm này cấp ba vẫn chưa phân chia rõ ràng khối văn và khối lý, nhưng từ
cấp hai, chương trình học đã bắt đầu định hướng “thiên về lý công” hoặc “thiên về
xã hội”, kỳ thi đại học cũng chia hai khối. Việc học của Đoàn Đoàn và Viên Viên
đều thiên về khối tự nhiên, tuy nhiên Đoàn Đoàn cũng rất hứng thú với Lịch sử và
Địa lý, không hề lơ là.
Đông Đông hỏi: “Mẹ, cậu điều về nhà máy hóa chất tỉnh ạ?”
An Họa lắc đầu: “Không, cậu chọn về trường đại học làm nghiên cứu khoa học.
Chắc vài ngày nữa cậu sẽ tới nơi. Vừa hay, trước khi con và Tống Dực quay lại
trường, nhà mình sẽ qua nhà ông bà ngoại một chuyến”
“Hú lê! Đi nhà bà ngoại! Ăn thịt viên Tứ Hỷ bà làm!” Viên Viên phấn khích hẳn lên.
Bé út ngồi trong xe đẩy thấy chị gái đột nhiên “phát cuồng” cũng hùa theo “a a” la
hét om sòm.
________________________________________
An Bá Khuê và Khâu Thục Thận phần lớn thời gian sống ở căn biệt thự kiểu Tây
bên kia, nên lần này An Họa đưa các con đến đó. Khu vườn trong biệt thự đã
được An Bá Khuê chăm sóc kỹ lưỡng, hoa tuy chưa nở rộ nhưng cành lá xum
xuê, tràn đầy sức sống.
Lúc An Họa đưa bọn trẻ đến, An Bá Khuê đang vừa tưới hoa vừa càu nhàu.
An Họa cười hỏi: “Bố, bố đang lầm bầm cái gì thế ạ?”
An Bá Khuê liếc con gái một cái, hừ lạnh.
An Họa ngơ ngác: “Con vừa mới tới, đâu có đắc tội gì bố?”
An Bá Khuê: “Bố hỏi con, mấy chậu cây cảnh bố giao cho con lúc rời huyện Vân,
cuối cùng chúng đi đâu hết rồi?”
An Họa khựng lại, chột dạ dời mắt đi chỗ khác: “Vứt hết rồi ạ?”
“Không có, không có,” An Họa vội vàng nói, “Vứt một phần thôi, còn lại con đem
tặng hết rồi”
An Bá Khuê cảm thấy tim đang rỉ máu: “Toàn là giống quý đấy, bố đã tốn bao
nhiêu tâm huyết để chăm bẵm!”
An Họa cười gượng gạo: “Thì cũng là bất đắc dĩ mà bố, nếu mang theo được thì
con đã mang rồi”
Lúc này, Khâu Thục Thận từ trong nhà đi ra, giục bọn trẻ vào trong, rồi nói với An
Họa: “Đừng để ý đến bố con, ông ấy cũng chỉ sực nhớ ra nên cằn nhằn vài câu
thôi. Ngoài trời nắng to, mau vào nhà ăn dưa hấu đi”
An Họa vội bế bé út vào nhà, lũ trẻ thì ở ngoài sân xem An Bá Khuê trồng hoa với
vẻ rất hứng thú.
“Mau mau, đưa đây bà bế Tiểu Ngư Nhi nào” Khâu Thục Thận đón lấy cháu ngoại
út, cưng nựng không thôi. Tiểu Ngư Nhi được bà trêu thì cười nắc nẻ.
An Họa cầm miếng dưa hấu trên bàn lên ăn: “Anh và chị dâu đâu mẹ?”
Khâu Thục Thận: “Đang bận rộn bên nhà mới của chúng nó đấy, chắc lát nữa là
đến thôi. Trường phân nhà cho anh con, nhỏ hơn nhà mình nhiều lắm, chỉ có hai
phòng ngủ thôi. Điềm Điềm lớn tướng thế kia rồi mà vẫn phải ở chung phòng với
em trai, thật là. chao ôi”
“Sao lại nhỏ thế ạ?”
be-con-di-tim-chong/chuong-322-ngo-hieu-lam-tim-chau-ahtml]
“Thế này còn là nhờ bố con nhờ vả người ta mới phân được đấy. Chủ yếu là mấy
năm nay trường không xây thêm tòa nhà mới, muốn phân nhà thì cũng phải có
phòng trống mới được” Khâu Thục Thận lắc đầu.
“Vốn dĩ anh con nhờ thành tích nổi bật khi xây dựng ‘Tiểu Tam Tuyến’ nên có cơ
hội điều về Bộ Hóa chất, nhưng nó chẳng thèm do dự mà bỏ qua luôn, cứ đòi về
trường học”
An Họa không hề thấy lạ: “Anh con chắc là không muốn làm quan đâu”
Khâu Thục Thận gật đầu: “Phải đấy, nó bảo làm quan chẳng qua là đấu đá nhau
không ngừng, chán phèo, nó hợp làm nghiên cứu hơn”
An Họa an ủi: “Không sao mẹ ạ, tính cách anh con vốn dĩ không hợp đi theo con
đường quan lộ. Còn chuyện nhà cửa, sau này rồi sẽ có thôi. Nếu mẹ thương
Điềm Điềm thì cứ để con bé qua ở với bố mẹ, dù sao cũng chẳng xa”
Khâu Thục Thận thở dài: “Mẹ cũng đang nghĩ thế đây”
Đang nói về An Trạch thì gia đình anh cũng tới. Đi đầu là An Điềm Điềm, điều đặc
biệt gây chú ý là cô bé mặc một chiếc quần ống loe màu trắng.
Khâu Thục Thận nhìn thấy thì khựng lại, nhíu mày: “Điềm Điềm, cháu mặc cái
quần kiểu gì thế này? Ống quần to tướng, xấu chết đi được. Lát nữa cởi ra, để
bà nội xem có thu nhỏ lại được không”
An Điềm Điềm: “Bà nội ơi, đây là quần ống loe ạ, đang là mốt đấy! Diễn viên
Kurihara Komaki trong phim Vọng Hương cũng mặc kiểu này, thế mới gọi là thời
thượng chứ!”
Khâu Thục Thận lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì. Tính cách bà là vậy, dù
quan điểm có khác biệt với con cháu cũng không ép buộc chúng phải theo ý mình.
An Họa thì khen ngợi: “Quần này đẹp mà mẹ, con cũng mua một cái đấy”
An Điềm Điềm chạy lại ôm cánh tay cô: “Đấy thấy chưa ạ! Vẫn là cô có mắt nhìn
nhất! Cô ơi, cô xem phim Vọng Hương chưa?”
An Họa gật đầu: “Xem rồi cháu”
An Điềm Điềm: “Thế còn phim Săn Đuổi?”
An Họa lắc đầu: “Cái này thì đúng là chưa xem, chủ yếu là không có ai đi cùng,
xem phim một mình cô đơn lắm. Phim Vọng Hương cô còn phải đi xem cùng một
bà hàng xóm trong đại quân khu đấy”
An Điềm Điềm nói: “Cháu xem rồi, Takakura Ken thực sự rất đẹp trai! Vậy nên cô
ơi, cháu có thể đi xem cùng cô một lần nữa nhé”
An Họa đồng ý ngay: “Được chứ, cô vốn dĩ cũng muốn xem mà”
An Điềm Điềm: “Vẫn là cô thú vị nhất. Cháu bảo mẹ cháu đi xem mà mẹ không đi,
mẹ bảo chẳng có nam đồng chí nào đẹp trai bằng bố cháu đâu”
“Mẹ” mà An Điềm Điềm nhắc tới chính là mẹ kế Bàng Tú Ni. An Trạch nghe vậy thì
nhìn Bàng Tú Ni. Mặt Bàng Tú Ni đỏ bừng lên: “Điềm Điềm, mẹ nói thế bao giờ?”
An Điềm Điềm che miệng cười: “Thôi được rồi, mẹ không nói”
Bàng Tú Ni lườm cô bé một cái rồi quay sang nhìn bé út: “Đây là Tiểu Ngư Nhi
phải không, trông giống chú em quá”
Khâu Thục Thận: “Đúng, giống bố nó như đúc, đầu hổ đuôi cáo, trông lanh lợi
lắm”
An Trạch bế Tiểu Ngư Nhi lên trêu đùa: “Biết cậu là ai không, gọi một tiếng ‘cậu’
nghe xem nào”
Bàng Tú Ni trách khéo: “Đứa bé tí tẹo thế này đã biết nói gì đâu anh”
“Cậu, cậu, cậu,” Viên Viên hét lớn mấy tiếng, “Con gọi thay em đấy ạ”
An Trạch cười ha hả: “Cái con bé Viên Viên này, đúng là chẳng thay đổi tí nào”
An Trạch gọi mấy đứa trẻ lại, hỏi han chuyện học hành, còn đặc biệt khen ngợi
Tống Dực mấy câu. An Họa cũng kéo An Tế Dân lại gần, quan sát hồi lâu rồi thở
dài: “Sắp mười tuổi rồi nhỉ, đây là lần đầu tiên cô gặp cháu đấy. Hôm nào cùng chị
sang nhà cô chơi nhé”
An Tế Dân không hề lạ lẫm, gật đầu với An Họa, lí nhí nói: “Cảm ơn cô ạ”
Bàng Tú Ni cười nhìn con trai: “Tế Dân hơi nhát, cũng ít nói”
Khâu Thục Thận: “Giống bố nó hồi nhỏ”
An Điềm Điềm hỏi: “Thế cháu giống ai ạ?”
Khâu Thục Thận nhất thời nghẹn lời, đúng là khó nói An Điềm Điềm giống ai, cảm
giác chẳng giống ai cả.
“Giống mẹ đẻ cháu ạ?”
An Điềm Điềm thản nhiên nhắc đến mẹ đẻ khiến An Họa cũng phải ngẩn người.
Khâu Thục Thận lắc đầu: “Mẹ đẻ cháu hồi nhỏ thế nào thì bà không biết”
An Điềm Điềm đột nhiên thở dài một tiếng: “Chắc là không giống đâu ạ, giống bà
ta thì đáng ghét biết bao nhiêu”
Câu nói này lại khiến An Họa giật mình, đây là lần đầu tiên An Điềm Điềm bày tỏ
thái độ ghét mẹ đẻ một cách rõ ràng như vậy. Khâu Thục Thận cũng nhìn An Điềm
Điềm, hỏi: “Ngô Hiểu Lâm tìm cháu à?”