An Họa ở lại chỗ tứ hợp viện một đêm, ngày hôm sau liền quay về tỉnh lị. Nhà có
con nhỏ, cô không dám rời đi quá lâu.
Vừa về đến nơi, cô lập tức bế đứa nhỏ vào lòng, hỏi Dương Đào: “Buổi tối thằng
bé không khóc chứ? Có đòi mẹ không?”
Dương Đào đáp: “Khóc thì có khóc, nhưng dỗ một lát là được ạ. Tiểu Ngư Nhi nhà
mình dễ dỗ lắm, cháu tìm một chiếc áo của dì đưa cho em ấy, em ấy lập tức ôm
lấy đi ngủ, không khóc không quấy nữa”
“Cháu cũng thật là có cách đấy!”
Dương Đào cười hì hì vẻ hiền lành.
An Họa hôn lên đôi má nhỏ của con trai, cậu nhóc “a a” hai tiếng, vui sướng khua
tay múa chân, sau đó liền vùng vẫy muốn xuống đất. Cậu nhóc đang tập đi, người
lớn bế không được bao lâu là lại đòi xuống, tinh lực cực kỳ dồi dào.
An Họa chiều ý đặt con xuống, thằng bé lập tức bước đi trên đôi chân ngắn củn,
chỉ có điều đi được vài bước là muốn ngã, An Họa phải đi theo sau bảo vệ, sẵn
sàng đỡ lấy bất cứ lúc nào.
Tiêu Chính trở về thấy cảnh tượng ấm áp này thì mỉm cười: “Về rồi à? Thạch Tiểu
Quân thế nào?”
An Họa kể sơ qua tình hình, thở dài: “Lúc quân đội thông báo cho người nhà thì
nó đã qua cơn nguy kịch rồi. Tuy nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trúng tận sáu
phát đạn, chỉ nghĩ thôi đã thấy nguy hiểm. Hơn nữa dây thần kinh của nó bị tổn
thương một chút, cần phải tẩm bổ và phục hồi trong thời gian dài mới khỏe lại
được”
Tiêu Chính cảm thán: “Thằng nhóc Thạch Tiểu Quân đó đúng là một hán tử. Nghe
nói trong trận chiến này nó thể hiện rất tốt, có dũng có mưu, lập được không ít
công trạng”
Tiêu Chính không ngờ có ngày mình lại dùng bốn chữ “có dũng có mưu” để
đánh giá Thạch Tiểu Quân, anh cười nói: “Người ta thường bảo trông già từ
thuở lên ba, sao đặt vào trường hợp Thạch Tiểu Quân lại không đúng nhỉ?”
An Họa đáp: “Hồi nhỏ người ta cũng đâu có tệ, chỉ là hơi ‘nghịch ngợm’, hơi trẻ
con thôi, nhưng con người ta rồi cũng phải lớn chứ”
“Cũng đúng. Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác” Tiêu Chính
thở dài, vừa quay đầu lại thấy Dương Đào đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao thế?”
Dương Đào khâm phục nói: “Bác Tiêu, bác nói chuyện nghe có học thức quá ạ”
“Thế sao?” Tiêu Chính nhướng mày.
Dương Đào nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ!”
Tiêu Chính ha ha cười lớn, đây là lần đầu tiên anh được người ta khen là có học
thức. Dương Đào không hiểu tại sao bác Tiêu lại cười vui thế, gãi gãi đầu. Tiểu
Ngư Nhi trong lòng An Họa thấy bố cười cũng cười theo. Không khí vô cùng vui
vẻ.
________________________________________
Thấm thoát đã qua năm mới, bước vào năm 1980.
Hôm đó, An Họa đi làm về thấy có người đang khiêng đồ vào nhà, Tiêu Chính
đứng một bên chỉ huy. Mắt An Họa sáng lên, vội vàng chạy vào nhà.
“Đâu ra cây đàn dương cầm này vậy anh??”
“Về rồi à?” Ánh mắt Tiêu Chính đầy ý cười, cảm thấy dáng vẻ ngạc nhiên của vợ
khiến lòng mình vô cùng thỏa mãn.
“Trả lời em đi chứ, đàn ở đâu ra thế?” An Họa tò mò xen lẫn hưng phấn nhìn Tiêu
Chính.
Tiêu Chính chỉ huy thợ đặt cây đàn vào vị trí chỉ định, đợi người đi hết mới đáp:
“Mua chứ đâu. Nhưng mà” Nói đoạn, Tiêu Chính hơi ngượng ngùng, “Đây
không phải loại Steinway gì đó đâu, là hàng nội địa thôi. Anh hỏi người ta rồi,
Steinway phải nhập từ Hồng Kông về, chuyện đó thì không sao, chủ yếu là. hì hì,
đắt quá”
“Em biết nó đắt thế nào không vợ?” Tiêu Chính nói với vẻ không thể tin nổi: “Tận
mười mấy vạn tệ đấy! Mười mấy vạn! Tiền tiết kiệm nhà mình còn chưa tới một
vạn mà”
Mười mấy vạn đối với người dân trong nước những năm đầu thập niên 80 chắc
chắn là một con số thiên văn. Khái niệm “hộ gia đình vạn tệ” cũng mới chỉ vừa
xuất hiện.
“Không sao, đắt quá thì không mua, em thấy cây đàn này cũng tốt mà” An Họa
hứng thú gõ vài phím. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ không bỏ mười mấy vạn ra mua
một cây đàn dương cầm vào thời điểm này.
be-con-di-tim-chong/chuong-333-sau-nay-co-luc-anh-phai-an-com-mem-dayhtml]
Tiêu Chính thấy vợ không giận, lại thật sự yêu thích món quà anh tặng, tảng đá
trong lòng mới rơi xuống.
“Em thích là tốt rồi, đợi sau này”
Tiêu Chính định hứa sau này có tiền sẽ mua Steinway cho An Họa, nhưng nghĩ
lại, với tiền lương của mình, trừ đi mọi chi phí sinh hoạt trong nhà, e là cả đời
cũng không để dành nổi mười mấy vạn, thế là anh lại thiếu tự tin mà ngậm miệng
lại.
An Họa liếc anh một cái, bóp tay anh: “Không sao đâu, dù cả đời không mua nổi
Steinway thì đã sao chứ? Chỉ cần gia đình mình đều khỏe mạnh, vui vẻ chung
sống bên nhau, điều đó làm em mãn nguyện hơn bất cứ thứ gì khác trên đời”
Tiêu Chính xúc động nắm lấy tay vợ: “Theo anh, để em phải chịu khổ rồi”
“Anh nói thế là không đúng đâu nhé, những năm qua anh bảo vệ em còn ít sao?
Nếu không có anh, em và gia đình họ An nhà em chẳng biết sẽ phải chịu đựng
những gì nữa” An Họa cực kỳ nghiêm túc nói: “Lão Tiêu, cảm ơn anh”
“Cái chữ ‘cảm ơn’ này của em cũng vô lý nốt, em là vợ anh, anh không bảo vệ em
thì bảo vệ ai?” Tiêu Chính nắm tay vợ chặt hơn.
Lòng An Họa ấm áp lạ thường, người đàn ông này thật biết cách nói lời chạm đến
trái tim người khác.
Nhưng giây lát sau, anh lại bồi thêm một câu: “Cơ mà tiền đàn anh vẫn chưa trả
đâu, hì hì, đang đợi em ‘phát lương’ đây”
Tiền bạc trong nhà đều do An Họa giữ, Tiêu Chính đương nhiên không có tiền trả.
An Họa lườm anh một cái, hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Tiêu Chính lập tức xót của: “Mẹ kiếp, chẳng biết cái thứ này sao mà đắt thế, cái
hiệu Thượng Hải này cũng hơn năm nghìn tệ đấy”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Năm nghìn, trong mắt Tiêu Chính cũng là một khoản tiền cực lớn. Lúc quyết định
mua, tim anh như thắt lại.
“Vợ ơi, nhà mình có nhiều tiền thế không?” Tiêu Chính hơi thấp thỏm hỏi.
Chủ yếu là chi phí trong nhà anh không nắm rõ, nên không biết để dành được bao
nhiêu. Anh cảm thấy những năm qua mức sống của gia đình không hề thấp, chắc
là tiêu tốn không ít, lại còn phải trả lương cho bảo mẫu nữa. Nếu nhà không có
tiền, anh phải đi vay.
Chao ôi, lên chức Phó Tư lệnh Quân khu rồi mà trên vai gánh bao nhiêu thể diện,
biết mở lời với ai bây giờ?
An Họa bật cười: “Yên tâm đi, những năm qua lương của hai vợ chồng mình để
dành cũng được hai vạn rồi, trước đó bố em lại cho em một vạn nữa, nhà mình
giàu mà”
Tiêu Chính ngẩn ra: “Thế à? Nhà mình sung túc vậy sao?”
An Họa đắc ý: “Tất cả là nhờ em đảm đang tháo vát đấy”
Tiêu Chính bị dáng vẻ nhỏ nhắn của cô thu hút, không kìm được cúi đầu hôn một
cái lên má cô: “Vợ anh là giỏi nhất!”
Dừng một chút, Tiêu Chính lại nói: “Nhưng mà, sao em còn lấy tiền của bố vợ? ”
An Họa: “Em không lấy mà bố cứ ép cho bằng được”
Tiêu Chính khẽ hắng giọng: “Lấy tiền của bố vợ thì cứ có cảm giác mình là thằng
con rể ở rể ăn cơm mềm ấy, sau này mình đừng lấy nữa nhé, thiếu tiền cứ bảo
anh, anh sẽ nghĩ cách”
An Họa cười gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Anh không biết vợ
anh cũng là một bà chủ nhỏ giàu có đâu, sau này có lúc anh phải ăn cơm mềm
đấy.
An Họa ngay trong ngày hôm đó đã đi rút tiền giao cho Tiêu Chính để anh trả tiền
đàn.
Trời sập tối, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm thì Ôn Tuyết Mạn tới. Tiêu Chính bảo
trạm gác cho vào, một lúc sau thấy Ôn Tuyết Mạn một mình vội vã đi tới.
Câu đầu tiên bà nói với An Họa là: “Tiểu An, cô nói thật cho tôi biết, có phải Thạch
Tiểu Quân có nguy cơ bị què không?”