Vào tháng Ba, An Bá Hòe đã có một chuyến đi đến Hồng Kông để trao đổi học
thuật. Tất nhiên, đây không phải là hoạt động do cơ quan chính thức tổ chức mà
ông đi theo lời mời cá nhân.
Trước khi đi, An Bá Hòe còn hỏi An Họa muốn quà gì để ông mang về, An Họa chỉ
bảo tùy ý. Kết quả là khi trở về, An Bá Hòe đã mua cho cô một chiếc tivi màu.
Tuy nhiên, thủ tục đưa tivi vào nội địa phức tạp hơn người đi nhiều, mãi đến tháng
Sáu món quà mới tới tay An Họa. Đó là một chiếc tivi màu Toshiba 18 inch, được
đặt trang trọng trong nhà cô. Đám trẻ nhìn thấy những hình ảnh có màu sắc hiện
lên trên màn hình thì vô cùng phấn khích.
“Mẹ ơi, tivi này đẹp hơn cái tivi đen trắng cũ của nhà mình nhiều ạ”
Trong nhà vốn đã có một chiếc tivi đen trắng, do đơn vị cấp theo tiêu chuẩn khi
chuyển vào, nhưng ít khi dùng đến vì chương trình truyền hình thời này còn
nghèo nàn, họa hoằn lắm mới có Dương Đào mở lên nghe vài đoạn kịch.
Tiêu Chính về nhà nhìn thấy chiếc tivi màu, biết là do bố vợ mua, lòng lại thấy
không được tự nhiên mà tặc lưỡi.
“Vợ này, bố vợ mua hết bao nhiêu tiền, em nhớ gửi trả lại ông nhé”
“Bố em sẽ không nhận đâu”
“Nhận hay không là một chuyện, nhưng thái độ của anh phải rõ ràng, không thể
cứ đương nhiên mà ăn cơm mềm mãi được”
An Họa mỉm cười nhìn anh: “Vâng, em biết rồi”
Viên Viên hỏi: “Bố ơi, ăn cơm mềm là gì ạ?”
Tiêu Chính đáp: “Một người đàn ông mà dựa dẫm vào vợ hoặc nhà ngoại của vợ
để sống thì gọi là ăn cơm mềm”
Đoàn Đoàn chen vào: “Nếu thế thì bố chẳng phải vẫn luôn ăn cơm mềm sao? Bố
làm gì có tiền, toàn là mẹ đưa tiền cho bố đấy thôi”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Tiêu Chính nghẹn lời.
An Họa cười giải thích: “Không phải thế đâu con. Tiền chi tiêu trong nhà mình
phần lớn là tiền lương của bố, chỉ là bố giao lương cho mẹ để mẹ phân bổ thôi”
“Ồ, ra là vậy” Viên Viên suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Bọn con chưa đi làm kiếm
lương, tức là đang tiêu tiền của bố mẹ, vậy bọn con có phải đang ăn cơm mềm
không?”
An Họa lắc đầu: “Không phải, các con là con của bố mẹ. Bố mẹ sinh các con ra thì
có nghĩa vụ nuôi nấng các con trưởng thành, cái này không gọi là ăn cơm mềm”
Tiêu Chính bồi thêm: “Được rồi được rồi, bất kể ăn cơm gì, sau này các con lớn
lên tuyệt đối không được để đàn ông ăn cơm mềm của mình, nhớ kỹ chưa? Loại
đàn ông ăn cơm mềm là không lấy được đâu”
Đoàn Đoàn và Viên Viên nhìn nhau rồi “ồ” một tiếng, cả hai đều hơi đỏ mặt. Các
cô bé đã lớn, nhắc đến những vấn đề này đã biết thẹn thùng rồi.
________________________________________
Ngày hôm sau, An Họa đến chỗ An Bá Hòe để gửi tiền. An Bá Hòe xua tay:
“Không lấy đâu, con cứ giữ lấy mà tiêu”
An Họa không miễn cưỡng nữa, lại hỏi: “Bố, bố chỉ mua tivi cho con thôi ạ? Còn
anh trai thì sao?”
An Bá Hòe đáp: “Chỉ mua được một chiếc thôi, nó cũng chẳng mặn mà gì với tivi,
bố mua cho nó bao nhiêu là sách, nó thích mê tơi đấy”
An Họa nói: “Anh trai không thích xem tivi nhưng chị dâu với cháu trai thích mà.
Nhà con dù sao cũng có một chiếc đen trắng rồi, hay là đem chiếc tivi màu này
sang nhà anh đi ạ”
Khâu Thục Thận đứng bên cạnh lên tiếng: “Chủ yếu là qua cửa khẩu không tiện,
nếu không bố con đã mua hai chiếc rồi. Con cứ yên tâm mà xem đi, đợi khi nào có
dịp mẹ lại mua cho bên nhà anh con một chiếc sau”
Khâu Thục Thận biết An Họa lo lắng Bàng Tú Ni không vui nên mới an ủi như vậy.
be-con-di-tim-chong/chuong-335-neu-an-hoa-da-bat-nhan-dung-trach-ba-ta-bat-
nghiahtml]
An Họa dứt khoát nói: “Bố, mẹ, con cảm thấy hai người quá thiên vị con rồi, hết
đưa cho bao nhiêu tiền lại đến mua sắm đồ lớn. Hay là con trả lại một vạn tệ kia
cho bố mẹ nhé”
Khâu Thục Thận gạt đi: “Trả cái gì mà trả, cho con là của con. Đó là tiền riêng của
hai thân già này, không liên quan đến ai hết. Hơn nữa, những năm qua nếu không
nhờ con và con rể thì nhà họ An mình liệu có được bình yên thế này không? Thiên
vị con một chút thì đã làm sao?”
An Bá Hòe cũng tiếp lời: “Con gái à, con yên tâm đi, bố mẹ đâu phải chỉ có bấy
nhiêu tiền, phần của anh con bố mẹ sẽ không để nó chịu thiệt đâu”
Nghe An Bá Hòe nói vậy, An Họa mới yên tâm.
“Đúng rồi, dạo này Ngô Hiểu Lâm còn đeo bám nhà anh trai con không ạ?”
Khâu Thục Thận lắc đầu: “Điềm Điềm nói Ngô Hiểu Lâm đã lâu không xuất hiện
rồi, không biết là đã bỏ cuộc hay đang ủ mưu kế gì nữa”
An Họa gật đầu.
________________________________________
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng mình vừa mới nhắc đến Ngô Hiểu Lâm một câu thì
bà ta đã tìm đến tận nơi. Khi An Họa tan làm bước ra khỏi đơn vị, Ngô Hiểu Lâm
không biết từ đâu vọt ra.
Dáng vẻ của Ngô Hiểu Lâm thay đổi quá lớn. Bà ta mới chỉ ngoài bốn mươi
nhưng mặt đã đầy nếp nhăn, lưng hơi còng xuống, lộ ra vẻ tiều tụy, nhếch nhác.
Trước kia Ngô Hiểu Lâm dù tính cách thế nào thì vẻ ngoài luôn bóng bẩy, rạng rỡ.
“Họa Họa” Ngô Hiểu Lâm gọi một tiếng e dè, nhìn An Họa cười gượng gạo, “Chị
tìm em có chút việc”
An Họa nhíu mày: “Việc gì?”
“Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”
An Họa không mảy may lay chuyển: “Cứ nói ở đây đi”
Ngô Hiểu Lâm bày ra bộ dạng đáng thương: “Họa Họa, chị biết trước kia chị có
đắc tội với em, là chị không tốt, chị biết lỗi rồi. Em có thể giúp chị một tay không?
Ở nhà họ An lời nói của em có trọng lượng nhất, anh trai em nghe em, Điềm Điềm
cũng nghe em, bố mẹ thì càng khỏi phải nói.
Em nói với họ một tiếng đi, bảo anh trai em ly hôn với con nhỏ kia rồi tái hôn với
chị. Điềm Điềm không thể thiếu mẹ ruột được. Hơn nữa chị cũng đảm bảo sẽ đối
xử tốt với con trai của con nhỏ đó, chị đã cải tà quy chính rồi, thật đấy!”
Ngô Hiểu Lâm bây giờ sống quá khổ cực. Người chồng thứ hai ngoại tình rồi đá
bà ta ra khỏi nhà, bố đẻ đã mất, mẹ và em trai thì không thèm ngó ngàng. Bà ta
giờ đây cô độc một mình, làm công việc quét rác ngoài đường, tương lai mịt mù.
Bà ta hối hận, hối hận vì đã không trân trọng cuộc hôn nhân với An Trạch, hối hận
vì nghe lời xúi giục của nhà đẻ. Nếu lúc đó bà ta một lòng một dạ với An Trạch thì
bây giờ vẫn là một Ngô Hiểu Lâm sống trong nhung lụa, nhà đẻ cũng phải nịnh
nọt, bốc thơm bà ta. Ngô Hiểu Lâm hạ quyết tâm, nhất định phải tái hôn! Không
tái hôn được, bà ta thà chết còn hơn!
An Họa im lặng hồi lâu, chỉ buông một câu: “Tôi không can thiệp vào chuyện nhà
anh trai tôi, bà đừng tìm tôi nữa”
Nói xong, An Họa cất bước đi thẳng. Ngô Hiểu Lâm lạch bạch đuổi theo.
An Họa lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ báo công an”
Ngô Hiểu Lâm bị dọa cho sợ hãi, đành phải dừng bước. Đầu tiên bà ta thấy tủi
thân, tủi cho số phận hẩm hiu của mình, thế mà không một ai chịu giúp đỡ.
Chuyện năm đó đâu phải lỗi của một mình bà ta, bà ta cũng là bị nhà đẻ xúi giục
mà thôi!
Ngay sau đó, sự tủi thân dần biến thành oán hận. Bà ta nhìn chằm chằm vào
bóng lưng An Họa với ánh mắt hằn học, trong mắt loé lên sự độc ác.
Nếu An Họa đã bất nhân, đừng trách bà ta bất nghĩa.