“Bà nghe chuyện này từ đâu thế?”
“Cô đừng quản tôi nghe từ đâu, cứ nói cho tôi biết có phải thật hay không”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa suy nghĩ một chút, bèn đem tình hình của Thạch Tiểu Quân giới thiệu đầy
đủ một lượt: “Lời bác sĩ nói vốn rất dè dặt, vậy mà họ còn bảo xác suất phục hồi
của Thạch Tiểu Quân rất lớn, chứng tỏ thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng
đâu”
Ôn Tuyết Mạn lại hỏi: “Có phải Thanh Âm nhà tôi đã đến Kinh Thành chăm sóc nó
rồi không?”
An Họa khựng lại, đáp: “Thì cũng là đi thăm thôi, vài ngày nữa là con bé về ấy
mà”
Ôn Tuyết Mạn ngẩn ngơ một hồi, rồi chẳng nói chẳng rằng mà bỏ về. An Họa và
Tiêu Chính nhìn nhau.
“Chẳng lẽ bà ấy đi Kinh Thành rồi?”
Tiêu Chính lắc đầu: “Ai biết được. Thôi, chuyện nhà người ta, mình lo nghĩ nhiều
làm gì”
An Họa vẫn gọi một cuộc điện thoại đường dài về Kinh Thành báo cho Trần Thanh
Âm một tiếng để con bé có sự chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng, Ôn Tuyết Mạn không
đi Kinh Thành mà quay thẳng về nông trường.
Trần Cương thấy bà về, lập tức chất vấn: “Bà lại đi tìm Thanh Âm đấy à? Tôi đã
nói với bà rồi, lúc này phải gác mọi chuyện sang một bên, đừng có quản, để
Thạch Tiểu Quân tẩm bổ thân thể cho tốt mới là quan trọng nhất! Thằng bé vì
nước mà bị thương, đáng lẽ phải được hưởng môi trường tĩnh dưỡng tốt nhất, bà
không được đến đó gây chuyện!”
Nói đến cuối cùng, giọng Trần Cương đã mang theo vẻ ra lệnh.
Ôn Tuyết Mạn lặng lẽ nghe, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Trần Cương, chúng ta
đi thôi, cả nhà mình cùng ra nước ngoài”
Trần Cương ngẩn ra: “Cái gì?”
Ôn Tuyết Mạn như đã tìm thấy mục tiêu, mắt dần sáng lên: “Ông tuy đã được
minh oan, nhưng vẫn cứ vùi mình ở cái xóm nghèo này thì có tiền đồ gì? Năm
xưa Thanh Âm vì chúng ta mới ở lại trong nước, giờ chúng ta đã tự do rồi, chúng
ta cũng có thể đi. Đi hết đi, cả nhà ba người mình tìm một nơi thanh tịnh ở nước
ngoài mà sống qua ngày”
Trần Cương lại sa sầm mặt mày, xua tay: “Không, tôi không đi đâu cả. Tôi sinh ra
ở đây, lớn lên ở đây, sau này cũng sẽ chôn xác ở đây, tôi tuyệt đối không ra nước
ngoài làm một hồn ma nơi đất khách quê người đâu”
“Con người làm gì có hồn phách, chết là hết, quan trọng là cuộc sống lúc còn
sống kìa. Uổng cho ông từng tiếp thụ giáo dục chủ nghĩa duy vật mà lại không
thông suốt như vậy”
“Mặc kệ bà nói thế nào, tôi nhất định không đi” Một lát sau, Trần Cương thấp
giọng nói: “Tôi không đi, bà muốn đi thì có thể đi. Còn Thanh Âm, để con bé tự
quyết định, bà đừng có ép nó”
Ôn Tuyết Mạn lập tức đáp: “Ông không đi thì tôi đi đâu được? .. Thôi bỏ đi, dù
sao cũng từng này tuổi rồi, đi hay không cũng chẳng quan trọng nữa”
Ôn Tuyết Mạn muốn ra nước ngoài, nhưng so với Trần Cương, bà rõ ràng vẫn sẽ
không chút do dự mà chọn vế sau. Hơn mười năm qua Trần Cương không rời bỏ
bà, một mặt bà thấy có lỗi với ông và con gái, nhưng sâu trong thâm tâm há
chẳng phải cũng thấy may mắn sao? Nếu thật sự ly hôn với Trần Cương, bà chắc
chắn không sống nổi. Trải qua mười mấy năm gian nan đó, bà không đời nào rời
xa Trần Cương nữa.
be-con-di-tim-chong/chuong-334-di-hai-thi-xem-mathtml]
Trần Cương nhìn Ôn Tuyết Mạn, không nói gì.
“Sao thế? Ông tưởng tôi là loại người vô tình vô nghĩa à? Khổ nạn vừa kết thúc là
muốn vứt bỏ ông để đi hưởng vinh hoa phú quý một mình chắc?”
“Vậy tại sao bà lại phản đối con gái và Thạch Tiểu Quân như thế?”
“Cái đó khác”
“Khác chỗ nào? Chúng nó quen biết từ nhỏ, lúc chúng ta gặp nạn, Thạch Tiểu
Quân cũng giúp đỡ Thanh Âm không ít, coi như là từng hoạn nạn có nhau. Bà
chưa chắc tìm được đứa trẻ nào trọng tình trọng nghĩa như nó đâu”
“Tôi thừa nhận, Thạch Tiểu Quân là một đứa trẻ có nhân phẩm tốt, tôi cũng đặc
biệt cảm ơn nhà họ Thạch đã giúp đỡ. Vẫn là câu nói đó, tôi có thể làm trâu làm
ngựa để báo đáp họ, nhưng để Thanh Âm kết hôn với Thạch Tiểu Quân lại là
chuyện khác. Nhà họ Thạch không có năng lực bảo vệ Thanh Âm quá nhiều, vạn
nhất sau này lại có biến động chính trị gì nữa”
Nói đoạn, Ôn Tuyết Mạn thở dài: “Lựa chọn tốt nhất của Thanh Âm là ra nước
ngoài, nếu nhất quyết ở lại trong nước, tôi hy vọng con bé có được cuộc sống
như Tiểu An vậy”
Trần Cương: “Sao bà biết Thạch Tiểu Quân không thể trở thành Tiêu Chính thứ
hai?”
Ôn Tuyết Mạn lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ sau này cậu ấy sẽ rất có tiền đồ,
nhưng chuyện này phải dựa vào đánh cược, sao tôi có thể lấy tương lai của
Thanh Âm ra để cược chứ? Huống chi bây giờ cậu ấy còn đang nằm trên giường
bệnh. Lão Trần, anh trai tôi bên kia có tin lại rồi, nói là đứa cháu út nhà họ Kiều
đồng ý gặp mặt Thanh Âm một lần, anh ấy bảo Thanh Âm mau chóng tới Hải Thị
một chuyến”
“Nhà họ Kiều? Chẳng lẽ là”
Ôn Tuyết Mạn hưng phấn gật đầu. Trần Cương thở dài thườn thượt. Kiều lão gia
tử là nhân vật cấp nguyên huân, nhà họ Kiều mạnh hơn nhà họ Thạch quá nhiều.
Nhà họ Ôn thế mà lại bắt được liên lạc với nhà họ Kiều. E là Ôn Tuyết Mạn càng
coi thường Thạch Tiểu Quân hơn rồi.
“Đứa trẻ từ gia đình như vậy liệu có đối xử tốt với Thanh Âm nhà mình không?
Suy nghĩ của bà thực sự quá ngây thơ rồi. Huống hồ, bà muốn chồng của Thanh
Âm bảo vệ được nó, thì cái nhìn đầu tiên phải là nhân phẩm và năng lực của con
rể, nếu không gia thế có mạnh đến đâu mà đại nạn đến nơi lại đá văng Thanh Âm
ra thì có ích gì?”
“Ông còn chưa gặp người ta, sao biết nhân phẩm người ta không tốt?” Ôn Tuyết
Mạn nói: “Tôi cũng có bảo nhất định bắt Thanh Âm gả qua đó đâu, bộ không thể
xem mắt trước sao? Con bé còn trẻ như vậy, tiếp xúc nhiều người hơn chắc chắn
không sai đâu”
Nói đi nói lại, Ôn Tuyết Mạn vẫn không cam tâm để Trần Thanh Âm cứ thế gả cho
Thạch Tiểu Quân. Trần Cương cũng chẳng muốn để ý đến bà nữa, dù sao bà
cũng không thể ép uổng Thanh Âm kết hôn với ai được.
________________________________________
Trần Thanh Âm sau khi nhận được lời cảnh báo của An Họa thì nơm nớp lo sợ
chờ đợi sự xuất hiện của Ôn Tuyết Mạn. Ai ngờ Ôn Tuyết Mạn không tới, sự bất
ngờ này khiến cô càng thêm thấp thỏm.
Trần Thanh Âm quay lại trường học, dự định đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ lên Kinh
Thành chuyên tâm chăm sóc Thạch Tiểu Quân. Thế nhưng vừa mới nghỉ phép,
cậu ở Hải Thị đã bảo cô qua đó một chuyến. Trần Thanh Âm không biết có chuyện
gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn lên đường.