“Ôn Tuyết Mạn sao lại tìm cho con gái người như vậy chứ??”
Tiêu Chính đáp: “Chắc là bà ấy cũng không biết đâu, dù sao mấy chuyện này ai
dám làm rùm beng lên? Nhà họ Kiều giấu kỹ lắm”
“Thế sao anh lại biết rõ như vậy?” An Họa nhìn về phía Tiêu Chính.
Tiêu Chính khẽ cười, nhéo nhéo cái cằm nhỏ nhắn của vợ: “Người đàn ông của
em ấy à, có mắt nhìn nghìn dặm, tai nghe tám phương”
An Họa gạt tay anh ra, không truy hỏi thêm, cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên
trước bản lĩnh của người đàn ông này nữa. Tiêu Chính không nhịn được: “Sao
không hỏi tiếp đi?”
An Họa hứ một tiếng: “Có gì mà phải hỏi, biết chồng mình lợi hại là được rồi”
Tiêu Chính cười ha hả, cúi xuống hôn một cái lên má cô.
“Thế chuyện này anh có định nói với Trần Cương không?”
Tiêu Chính lắc đầu: “Cứ giả vờ như không biết đi, chuyện nhà họ Kiều ít người
biết, anh mà cái mồm loa mép giải rêu rao ra, chẳng phải tự chuốc rắc rối vào
thân sao?”
An Họa gật đầu tán đồng, nói cũng không sai. Hơn nữa với tính cách của Trần
Thanh Âm, chắc chắn con bé sẽ không bỏ rơi Thạch Tiểu Quân, nên cũng sẽ
không nhảy vào hố lửa nhà họ Kiều đâu.
________________________________________
An Họa đoán không sai, Trần Thanh Âm sau khi biết mẹ mình định tính toán
chuyện gì, lập tức bày tỏ sự phản đối và cấp tốc rời khỏi Hải Thị, cậu của cô
muốn khuyên nhủ cũng không kịp. Trần Thanh Âm đã không muốn, ai còn có thể
ép uổng cô được?
Ôn Tuyết Mạn nhận được tin từ phía anh trai truyền tới, cũng chỉ đành thôi, định
bụng sẽ tìm cách khác. Chỉ là, một gia đình có tiêu chuẩn cao như nhà họ Kiều, e
là khó tìm được nhà thứ hai, Ôn Tuyết Mạn tặc lưỡi tiếc rẻ.
Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là chuyện này vẫn chưa kết
thúc ở đó.
Vết thương do đạn bắn trên người Thạch Tiểu Quân đã gần như lành hẳn, tình
hình chân cũng đã ổn định, việc tiếp theo cần làm là chờ đợi sợi thần kinh bị đứt
mọc lại. Thạch Tiểu Quân đã chuyển về bệnh viện ở tỉnh lị để điều dưỡng. An Họa
giúp Chu Mai Hoa thuê một căn nhà tại đây, Chu Mai Hoa ở lại chăm sóc con trai,
còn Trần Thanh Âm hễ trường không có tiết là lại chạy đến bệnh viện.
Hôm đó, Trần Thanh Âm ôm một chồng sách đến bệnh viện, chưa vào phòng đã
nghe thấy tiếng Thạch Tiểu San và Thạch Tiểu Quân chí choé cãi nhau.
“Anh còn dám đánh tôi? Mẹ nhìn anh kìa, đã què rồi còn không chịu yên ổn!”
“Đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, ai thèm đánh cô? Đánh cô tôi còn thấy
đau tay đây”
“Anh phải có cái gan đó đã!” Thạch Tiểu San liếc mắt thấy Trần Thanh Âm tới, lập
tức chạy đến bên cạnh cô: “Thanh Âm là bạn tốt của tôi, anh mà dám đánh tôi,
cậu ấy là người đầu tiên không tha cho anh!”
Thạch Tiểu Quân vừa nhìn thấy Trần Thanh Âm là nhe răng cười, ngừng hẳn việc
đấu khẩu với em gái. Thạch Tiểu San tặc lưỡi, thật sự là không muốn nhìn cái bộ
dạng đó chút nào.
“Chẳng biết thằng nhóc này dẫm phải vận may gì mà lại dỗ được Thanh Âm về
nhà mình nữa”
Chu Mai Hoa biết con trai và Thanh Âm đã xác định quan hệ, giờ nhìn Trần Thanh
Âm hoàn toàn với tâm thế nhìn con dâu. Bà thân mật kéo Trần Thanh Âm lại ngồi
xuống: “Nó cứ lải nhải nhắc cháu suốt từ sáng, bảo hôm nay cháu nghỉ chắc chắn
sẽ qua sớm”
Trần Thanh Âm cười đáp: “Cháu vẫn đến hơi muộn ạ, tại cháu tạt qua thư viện
một chuyến”
Thạch Tiểu San: “Phải đó, cậu ôm đống sách này đến làm gì? Đừng nói với tớ tất
cả chỗ này đều cho Thạch Tiểu Quân nhé?”
Trần Thanh Âm gật đầu: “Là Tiểu Quân chủ động hỏi mượn tớ đấy, anh ấy bảo
buồn quá, ở bệnh viện không làm được việc gì khác, xem sách cho đỡ chán”
Thạch Tiểu San trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn anh trai: “Anh? Xem sách
giải khuây?”
Thạch Tiểu Quân xì một tiếng: “Sao hả? Không được à?”
be-con-di-tim-chong/chuong-337-kieu-banhtml]
Cô cầm lấy một cuốn sách lật lật, vốn tưởng là tiểu thuyết hay gì đó, kết quả lật ra
xem vài dòng thì càng kinh ngạc hơn: “Đường đồng mức địa lý? Thạch Tiểu Quân,
anh định học thật đấy à?”
Thạch Tiểu Quân bị thái độ của em gái làm cho ngượng ngùng, thẹn quá hóa giận
giật lại cuốn sách: “Tôi không được học à?!”
Thạch Tiểu San nhất thời không còn lời nào để nói.
Trần Thanh Âm lên tiếng: “Từ quân đội có thể thi vào học viện quân sự mà. Tuy
Tiểu Quân đã lên chức sĩ quan từ sớm, nhưng nếu được bồi dưỡng thêm sẽ rất
có lợi cho tương lai sau này. Chẳng phải đang thúc đẩy ‘Bốn hiện đại hóa’ sao,
quốc phòng cũng phải hiện đại hóa, mà đã hiện đại hóa thì không thể không có
học thức. Đây đều là lời Tiểu Quân tự nói đấy ạ”
Thạch Tiểu San nhìn Thạch Tiểu Quân mà chậc chậc khen ngợi: “Anh còn là em
trai tôi không vậy??”
Thạch Tiểu Quân: “Biến biến biến”
Chu Mai Hoa cũng không ngờ Thạch Tiểu Quân lại có chí tiến thủ như vậy: “Đây
đều là công lao của Thanh Âm, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thằng nhóc
quậy phá nhà bác ở cạnh Thanh Âm mà cũng thành phần tử tích cực học tập rồi”
Trần Thanh Âm vội xua tay: “Cái này không liên quan đến cháu đâu ạ, Tiểu Quân
vốn dĩ đã là người rất có chí tiến thủ rồi”
Thạch Tiểu San và Chu Mai Hoa nhìn nhau, đều cười đầy an tâm.
Trần Thanh Âm quan tâm hỏi Thạch Tiểu Quân: “Hôm nay anh thấy thế nào? Có
chỗ nào không thoải mái không?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Mặt Thạch Tiểu Quân không giấu được nụ cười: “Không có, đều rất tốt. Anh cảm
thấy mình hồi phục gần hết rồi, đi lại hoàn toàn không vấn đề gì, chỉ là thỉnh
thoảng mu bàn chân hơi tê”
Chu Mai Hoa vui mừng nói: “Hôm nay bác sĩ cũng bảo phục hồi rất tốt, chậm nhất
là không quá hai tháng nữa là có thể quay lại đơn vị rồi”
“Thật ạ?” Trần Thanh Âm vui mừng khôn xiết.
Thạch Tiểu Quân lần này bị thương, có thể quay lại quân đội hay không hoàn toàn
phụ thuộc vào khả năng phục hồi. Chỉ cần thân thể không đạt chuẩn, anh sẽ phải
chuyển ngành. Giờ đây bác sĩ đã đưa ra kết luận, việc anh quay lại đơn vị coi như
đã chắc như đinh đóng cột. So với chuyển ngành, ở lại quân đội chắc chắn tương
lai của Thạch Tiểu Quân sẽ rộng mở hơn.
“Ừm” Thạch Tiểu Quân mỉm cười gật đầu, “Đợi khỏe hơn một chút, anh còn
muốn xin ra chiến trường lần nữa”
Trần Thanh Âm ngẩn ra. Thạch Tiểu San nói: “Anh còn đi nữa à? Nhưng em xem
báo thấy bảo đại quân đều đã rút về rồi mà”
Thạch Tiểu Quân gật đầu: “Đơn vị của anh đã rút về, nhưng vẫn để lại một số đơn
vị ở địa phương để luân phiên tác chiến, anh muốn xin qua đó”
Chu Mai Hoa cũng không mấy tán thành: “Nếu đơn vị của con đã rút rồi thì con
còn đi làm gì? Cứ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức đi”
anh”
Thạch Tiểu Quân nhìn cô mỉm cười. Chu Mai Hoa và Thạch Tiểu San cũng không
nói gì thêm.
________________________________________
Trần Thanh Âm ở lại bệnh viện mãi đến sau bữa tối mới quay về trường. Trong
ánh hoàng hôn, trước cổng trường đậu một chiếc xe hơi Warszawa sang trọng,
thu hút không ít ánh nhìn tò mò của sinh viên đi ngang qua.
Trần Thanh Âm chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, nhưng giây tiếp theo, gã
thanh niên đứng bên cạnh xe lại tiến về phía cô. Hắn ta một tay đút túi quần, trên
mặt nở nụ cười, vốn là hình ảnh phong độ ngời ngời, nhưng ánh mắt lả lơi nhớp
nháp lại khiến người ta vô cùng khó chịu.
Trần Thanh Âm cau chặt mày. Đây chính là đối tượng xem mắt mà nhà họ Ôn đã
lừa cô đến Hải Thị để gặp mặt, Kiều Bân.
Sao hắn ta lại đến đây?