“Thời gian trở lại đơn vị đã định rồi, tháng sau anh đi, ừm. đơn xin ra chiến
trường của anh cũng được duyệt rồi” Thạch Tiểu Quân lưu luyến nhìn Trần
Thanh Âm, “Thanh Âm, anh phải đi rồi, lần gặp mặt tới không biết là khi nào
nữa”
Trần Thanh Âm cũng thấy thương cảm, không nói gì, chỉ thâm tình nhìn Thạch
Tiểu Quân.
Thạch Tiểu Quân gãi gãi sau gáy: “Thanh Âm, đừng nhìn anh như thế, anh sợ
anh”
“Anh sợ sao?”
Thạch Tiểu Quân cười cười: “Sợ anh không nỡ đi ấy chứ, cứ nghĩ hay là dứt
khoát chuyển ngành luôn cho rồi, để có thể ngày ngày ở bên em, ngày tháng đó
chắc chắn tươi đẹp biết bao”
“Vậy thì đừng đi?”
Thạch Tiểu Quân im lặng một hồi, lắc đầu.
Ngoài chuyện tình cảm nam nữ, anh cảm thấy trên vai mình còn gánh vác những
thứ khác. Và lại. sao anh có thể đắm chìm trong sự êm đềm mà không thể tự dứt
ra được? Anh còn phải đi liều mạng, đi giếc giặc, đi tạo lập một tiền đồ tốt hơn,
nếu không thì lấy gì mà cưới Thanh Âm?
Đi lính đối với anh, từ khoảnh khắc này, lại có thêm một tầng ý nghĩa. Ánh mắt
Thạch Tiểu Quân trở nên thâm trầm.
Mẹ của Thanh Âm cách đây ít lâu có đến tìm anh, tuy chỉ là hỏi han tình hình
thương tích, nhưng Thạch Tiểu Quân vẫn có thể cảm nhận được từ thần thái và
ngữ khí của bà một vài ý tứ không nói rõ ra lời. Anh không định kể chuyện này
cho Thanh Âm, anh muốn dùng hành động thực tế của mình để giành lấy sự công
nhận của mẹ cô.
Trần Thanh Âm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thạch Tiểu Quân, cười nói: “Anh
nhớ, ở nhà còn có em đang đợi anh”
Cô nói là “ở nhà”.
Thạch Tiểu Quân kích động không kìm nén nổi, ôm chầm lấy Trần Thanh Âm.
“Được, anh sẽ nhớ kỹ, anh sẽ bình an trở về”
________________________________________
Lúc Trần Thanh Âm bước ra khỏi bệnh viện, cô lại bắt gặp Kiều Bân. Cô lạnh lùng
như sương giá: “Đúng là âm hồn không tan”
Kiều Bân nhìn thấy dáng vẻ lẫm liệt không thể xâm phạm này của cô thì càng
thêm phấn khích.
“Thanh Âm, người trong mộng của cô chỉ là một gã đại đội trưởng quèn sao?
Chậc. mắt nhìn của cô đúng là không ra gì”
Trần Thanh Âm coi hắn như không khí, định vòng qua đi tiếp. Kiều Bân đột ngột
chộp lấy cánh tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Trần Thanh Âm hất tay Kiều Bân ra, ánh mắt cảnh giác, “Đây
là cửa bệnh viện, người qua kẻ lại tấp nập, anh còn muốn giở trò lưu manh sao?”
Kiều Bân giơ hai tay lên, cười làm lành: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn gọi
cô lại để nói vài câu”
“Có gì mà nói? Tôi với anh không có quan hệ gì hết!”
“Thế sao? Nhưng nhà họ Ôn của các người rất hy vọng cô gả cho tôi đấy. Nói thật
nhé Thanh Âm, tôi thấy cô được đấy, mà tôi cũng đến tuổi kết hôn rồi, ông cụ ở
nhà cứ thúc giục đòi bế chắt suốt, hay là hai đứa mình góp gạo thổi cơm chung
cho rồi”
Kiều Bân vừa nói vừa đánh giá Trần Thanh Âm, ánh mắt trắng trợn không kiêng
dè, hận không thể dùng ánh mắt lột sạch lớp vải trên người cô ra. Kiểu con gái
băng thanh ngọc khiết, tự trọng tự ái thế này, chơi đùa chắc là thú vị lắm.
“Kiều Bân, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có hứng thú với anh, càng không
thể kết hôn với anh. Là hậu duệ nhà họ Kiều, hy vọng anh tự trọng, đừng làm ra
những chuyện trái với thân phận của mình”
Kiều Bân nhìn theo bóng lưng xa dần của Trần Thanh Âm, xoa xoa cằm, sự ngứa
ngáy trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Hắn cất công lặn lội đến cái xóm nhỏ này,
không định ra về tay trắng đâu.
________________________________________
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Thôi bỏ đi, mình đi thôi, chắc Thanh Âm bị chuyện gì đó làm lỡ dở rồi”
Thạch Tiểu Quân đứng trên sân ga, không chịu lên tàu: “Cô ấy nói chắc chắn sẽ
đến tiễn con, nếu không đến. hay là có chuyện gì xảy ra rồi?”
Chu Mai Hoa cũng thấy lạ, nhưng bà không nghĩ Trần Thanh Âm ở trong trường
thì có thể xảy ra chuyện gì. Bà nói: “Con cứ đi trước đi, đừng để lỡ chuyến tàu, lát
nữa mẹ qua trường thăm con bé”
Thạch Tiểu San cũng bồi thêm: “Đúng đấy, bọn em sẽ qua thăm cậu ấy mà”
Thạch Tiểu Quân ngập ngừng bước đi, lên đến chỗ ngồi lại thò đầu ra ngoài cửa
sổ, tìm kiếm bóng dáng của Trần Thanh Âm. Chẳng biết vì sao, anh cứ thấy tim
mình đập thình thịch, bồn chồn không yên.
Tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu từ từ rời khỏi sân ga. Chu Mai Hoa và Thạch Tiểu
San dõi mắt nhìn theo cho đến khi tàu đi xa mới thu hồi tầm mắt, vừa quay người
lại đã thấy Thạch Tiểu Quân đứng ngay trên sân ga.
Chu Mai Hoa giật nảy mình: “Cái thằng trời đánh này, con nhảy xuống làm gì?”
“Tim con đập mạnh quá” Thạch Tiểu Quân xoa xoa lồng ngực, sau đó cởi gói
hành lý trên người giao cho Chu Mai Hoa, “Mẹ cầm giúp con, con đi xem thế nào,
lát nữa quay lại mua vé sau”
be-con-di-tim-chong/chuong-338-nguy-trong-som-toihtml]
Dứt lời, Thạch Tiểu Quân đã vọt đi mất hút.
Anh chạy đến trường của Trần Thanh Âm nhưng không tìm thấy người, hỏi vài
người bạn học của cô mới có người bảo: “Thanh Âm ra ngoài rồi, ngay vừa nãy
thôi, tớ thấy mấy người nam nữ lạ mặt vây quanh cậu ấy, đưa lên một chiếc xe
hơi Warszawa”
Thạch Tiểu Quân vội hỏi: “Cậu có nhìn rõ biển số xe không?”
Vì trên đường rất hiếm xe hơi, xe Warszawa thường là xe công vụ của cán bộ cấp
cao mới được trang bị, nên người bạn học kia vì tò mò đã liếc nhìn thêm vài cái.
Người đó vừa đọc xong biển số xe, chỉ thấy một cái bóng vụt qua trước mặt, lúc
hoàn hồn lại thì người hỏi chuyện đã biến mất dạng.
Dự cảm của Thạch Tiểu Quân càng lúc càng tệ. Mối quan hệ của Trần Thanh Âm
rất đơn giản, ngoài bạn học ra thì hầu như không có bạn bè gì khác, sao cô có thể
quen biết mấy người lạ mặt đi xe hơi Warszawa được?
Thạch Tiểu Quân phi tốc chạy đến đại viện Ủy ban thành phố.
“Cương tử, giúp tôi một việc”
Cương tử là đồng đội cũ anh quen trong quân ngũ, vì chỉ bị gia đình tống vào
quân đội rèn luyện nên mấy năm trước đã phục viên, nhưng hai người lại kết tình
chiến hữu rất sâu đậm.
“Không phải cậu sắp về đơn vị sao? Sao lại chạy đến tìm tôi? Giúp gì nào?”
Thạch Tiểu Quân nói ngắn gọn yêu cầu của mình.
“Khoan đã, biển số xe này tôi nghe quen tai lắm. nghĩ không ra. Đợi chút, tôi
tìm bố tôi giúp!”
Thạch Tiểu Quân nôn nóng chờ đợi. Thanh Âm rốt cuộc đã đi đâu? Có phải gặp
nguy hiểm rồi không? Nếu không gặp nguy hiểm, tại sao trực giác của anh lại
mạnh mẽ đến thế?
________________________________________
Lúc này, Trần Thanh Âm đã bị cưỡng ép đưa đến một căn biệt thự biệt lập. Căn
biệt thự này thuộc tài sản của một đơn vị nào đó, người bình thường không vào
được. Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đám thanh niên giúp Kiều
Bân làm bậy trước mặt này lai lịch đều không hề nhỏ.
“Các người. các người đây là bắt cóc!” Trần Thanh Âm run rẩy, sợ hãi lùi lại phía
sau.
Mấy kẻ kẹp cô lên xe đều cười nhạo kiêu ngạo: “Bắt cóc? Ai thấy nào? Rõ ràng là
cô tự nguyện lên xe đi cùng bọn tôi mà”
Lúc lên xe cô đã vùng vẫy, nhưng mấy kẻ đó bịt miệng cô, vây quanh kín mít rồi
nhanh chóng đẩy lên xe, người ngoài nhìn vào căn bản không biết cô bị ép buộc.
“Bân ca, người đã đến tay rồi, anh muốn chơi thế nào? Ở đây thanh tịnh lắm, anh
không cần phải lo lắng gì đâu”
Kiều Bân hài lòng gật đầu: “Tốt, sau này có đi Hải Thị hay Kinh Thành, tôi sẽ tiếp
đãi các chú tử tế”
“Không dám, không dám, bọn em chỉ cầu được đi theo Bân ca mở mang tầm mắt
thôi”
Kiều Bân tiến đến trước mặt Trần Thanh Âm, định vỗ mặt cô nhưng bị cô né tránh.
Kiều Bân cũng không giận, cười lả lơi: “Trần Thanh Âm, tôi bảo sẽ cưới hỏi cô
đàng hoàng thì cô không chịu, cứ nhất định phải bắt tôi chơi cô như chơi một con
đĩ mới sướng, phải không?”
Trần Thanh Âm siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Kiều Bân, chân từng bước lùi
về phía sau.
“Muốn chạy à? Đừng phí sức nữa, cửa sổ đóng đinh chết rồi, cửa chính cũng
khóa rồi, cô có chắp cánh cũng khó bay”
“Kiều Bân, anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, anh thật sự định làm chuyện vô pháp
vô thiên thế này sao?”
Kiều Bân cười khẩy: “Vô pháp vô thiên gì chứ? Cô tưởng mình là nhân vật gì? Cô
nghĩ sau khi tôi chơi cô xong, nhà họ Ôn còn bản lĩnh tìm tôi tính sổ chắc?”
“Cậu tôi dù sao cũng có chút tư giao với bố anh” Trần Thanh Âm sợ đến cực
điểm, cố gắng khơi gợi lý trí của Kiều Bân.
Kiều Bân ha ha cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
“Đúng thật, cô cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, vốn dĩ tôi không định đối xử
với cô thế này, nhưng tại cô không biết điều quá, từ chối tôi bao nhiêu lần, tôi
đành phải mất lịch sự với cô vậy! Nhưng cô không cần lo cho tôi, tôi có làm gì cô
thì bố tôi cùng lắm là đánh tôi một trận, sau đó đâu lại vào đấy, lẽ nào ông ấy lại
vì cậu của cô mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi chắc?”
Kiều Bân vừa nói, nụ cười trên mặt dần biến mất, hắn bất thình lình lao lên tóm
lấy Trần Thanh Âm, bắt đầu xâu xé. Trần Thanh Âm hét lên một tiếng, dốc sức
vùng thoát ra.
Kiều Bân ra hiệu một cái: “Đè nó lại, lột sạch cho tao”
Đám tùy tùng vây lấy cô, đứa nào cũng mang nụ cười bất lương. Kiều thiếu gia lại
muốn làm chuyện đó ngay trước mặt bọn chúng, thật kích thích!
Sự tuyệt vọng bủa vây lấy Trần Thanh Âm. Cô nhìn quanh môi trường xung
quanh, không tìm thấy một cơ hội trốn thoát nào. Đầu óc cô lúc này không kịp
nghĩ ngợi gì thêm, chỉ biết rằng cô thà chết chứ không muốn bị lũ súc vật này
làm nhục!
Ngay lúc Thạch Tiểu Quân đạp tung cửa xông vào, cảnh tượng anh nhìn thấy
chính là lúc Trần Thanh Âm đang lao đầu vào tường.
Anh gầm lên đau đớn, mắt đỏ ngầu: “Thanh Âm——”