“Cái gì? Ai phải vào bệnh viện? Chị đừng khóc, bình tĩnh nói em nghe”
Nửa đêm, An Họa nhận được điện thoại của Chu Mai Hoa. Nghe bà kể lể vài phút,
An Họa mới nói: “Không sao đâu, chỉ cần người không bị thương tật gì lớn, ví dụ
như tàn phế chẳng hạn, thì không phải sợ, chúng ta chiếm lý! Nhà họ Kiều dù có
lợi hại đến đâu cũng không thể công khai bao che cho con cháu cưỡng bức phụ
nữ được. Cho nên hắn không dám trả thù đâu”
Cúp điện thoại xong, An Họa khẽ thở dài. Những lời cô nói chỉ là để trấn an Chu
Mai Hoa, giúp bà bớt lo lắng thôi, chứ nhà họ Kiều có thực sự trả thù hay không
thì chẳng ai biết được.
Tiêu Chính từ trên lầu đi xuống: “Ai thế em, muộn thế này còn gọi điện”
“Là chị Mai Hoa ạ. Chị ấy bảo Thạch Tiểu Quân nhà chị ấy đánh cháu trai nhà
họ Kiều nhập viện rồi. Ngoài thằng cháu đó ra còn mấy tên công tử bột ở địa
phương mình nữa, tất cả đều cùng vào viện một lượt”
Sau đó, An Họa kể lại nguyên nhân Thạch Tiểu Quân ra tay. Đến Tiêu Chính cũng
thấy không thể tin nổi: “Thằng cháu nhà họ Kiều dám vô pháp vô thiên đến mức
đó sao? Ngay cả đối tượng xem mắt do gia đình sắp xếp mà cũng dám đối xử
như vậy?!”
An Họa hỏi: “Bây giờ điều quan trọng là Thanh Âm chưa bị xâm hại thực sự, về
mặt pháp luật thậm chí không thể kết tội lũ súc vật đó. Nếu nhà họ Kiều lấy cớ
này để trả thù Thạch Tiểu Quân thì phải làm sao?”
Tiêu Chính nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Mấy chuyện dơ bẩn Kiều Bân làm toàn là
bố mẹ hắn dọn dẹp hộ. Cách duy nhất để bố mẹ hắn không truy cứu chính là
đâm đơn kiện đến tận mặt Kiều lão gia tử. Chỉ cần lão gia tử lên tiếng, Thạch
Tiểu Quân sẽ không sao”
“Liệu Kiều lão gia tử có xử lý công minh không? Cháu nội mình là hạng người gì
chẳng lẽ ông ấy lại hoàn toàn không biết? Cứ để mặc cho nó làm xằng làm bậy
vậy sao?”
“Có khi ông ấy không biết thật. Cái dở của người đứng ở vị trí quá cao là đôi khi
không nhìn thấy được sự thật bên dưới, cứ ngỡ mọi thứ đều hài hòa tốt đẹp như
người ta bày ra. Kiều Bân luôn ở cùng bố mẹ tại Hải Thị, còn lão gia tử ở Kinh
Thành, ai mà dám chẳng nể mặt đến trước mặt lão gia tử nói xấu cháu trai ông
ấy chứ? Theo những gì anh biết, chỉ cần lão gia tử biết chuyện này thì sẽ không
bao che cho Kiều Bân đâu”
“Vậy để em bảo chị Mai Hoa, bảo họ tìm cách đưa chuyện này lên trên”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Tiêu Chính nói: “Để anh trực tiếp trao đổi với anh Thạch đi, em đừng lo nữa”
________________________________________
Thạch Vĩ Quang bên kia không biết đã dùng cách gì, cuối cùng cũng thành công
đưa những chuyện ác của Kiều Bân đến tai Kiều lão gia tử. Nghe nói Kiều lão gia
tử nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, phái người tóm cổ Kiều Bân lúc này còn đang
nằm rên hừ hừ trong viện về Kinh Thành, đánh cho một trận thừa sống thiếu
chết, còn đánh gãy một chân của hắn.
Bố mẹ Kiều Bân khóc lóc thảm thiết xin tha cho con trai, nhưng lão gia tử
không hề mủi lòng, ngược lại còn mắng cho bố mẹ hắn một trận vuốt mặt không
kịp. Nhờ vậy, không còn phải lo lắng phía nhà họ Kiều sẽ trả thù nữa. Nhà họ Kiều
đã im hơi lặng tiếng, mấy tên công tử bột ở tỉnh lẻ cũng chỉ đành ngậm bồ hòn
làm ngọt, coi như mình xui xẻo.
Chu Mai Hoa cũng đã biết chuyện Kiều Bân là đối tượng xem mắt mà Ôn Tuyết
Mạn giới thiệu cho Trần Thanh Âm, bà nảy sinh thành kiến rất lớn với Ôn Tuyết
Mạn. Làm mẹ kiểu gì thế không biết? Coi thường Tiểu Quân nhà bà thì thôi đi, bà
cũng phải tìm cho con gái mình người nào tốt hơn chứ! Đằng này lại đẩy con gái
vào hố lửa! May mà Thanh Âm không sao, nếu Tiểu Quân đến muộn một bước,
Thanh Âm mà có mệnh hệ gì thì Ôn Tuyết Mạn có hối hận cũng chẳng kịp!
________________________________________
Trần Thanh Âm gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc.
Thạch Tiểu Quân ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay cô. Trần Thanh Âm nhìn Thạch
Tiểu Quân, nhớ lại dáng vẻ liều mạng của anh khi đánh đám người Kiều Bân,
lòng đau thắt lại. Nỗi đau này vừa chua xót, vừa áy náy. Nếu Thạch Tiểu Quân vì
cô mà đắc tội nhà họ Kiều, từ đó hủy hoại tương lai thì cô sẽ không bao giờ tha
thứ cho bản thân.
be-con-di-tim-chong/chuong-339-toi-khong-phan-doi-nuahtml]
“Đều tại em không cẩn thận”
“Suỵt. đừng nói nữa Thanh Âm. Anh muốn cảm nhận thật kỹ sự hiện diện của
em, để chắc chắn rằng em đang bình an vô sự ở ngay trước mặt anh” Thạch Tiểu
Quân đã duy trì trạng thái này suốt mấy ngày nay.
Trần Thanh Âm siết chặt tay anh, hai người không nói gì thêm.
Chu Mai Hoa đang ở ngoài phòng bệnh thì thấy Ôn Tuyết Mạn hớt hải chạy đến.
Nhìn thấy con gái đầu quấn băng, Ôn Tuyết Mạn gào lên một tiếng đau đớn, suýt
nữa thì ngất xỉu. Trần Cương đi phía sau đỡ lấy bà.
Ôn Tuyết Mạn lảo đảo đi đến trước mặt con gái, run rẩy định vuốt ve cô nhưng
Trần Thanh Âm lại quay mặt đi chỗ khác. Ôn Tuyết Mạn lập tức bịt miệng mình lại,
ngăn tiếng khóc sắp vỡ òa ra. Một lúc lâu sau, bà mới cố gắng kiềm chế cảm xúc,
khẽ nói: “Thanh Âm, mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi con”
Sau khi Trần Thanh Âm gặp chuyện, mọi việc quá hỗn loạn, Chu Mai Hoa cũng
mới sực nhớ ra để thông báo cho Ôn Tuyết Mạn, nên giờ họ mới kịp tới. Trong
điện thoại, Chu Mai Hoa đã kể lại ngọn ngành sự việc, nhưng Ôn Tuyết Mạn
không tin, bà phải gọi điện về phía Hải Thị xác nhận lại mới bàng hoàng nhận ra
mình suýt chút nữa đã hủy hoại con gái.
Đây không phải kết quả Ôn Tuyết Mạn mong muốn. Bà muốn Thanh Âm tốt mà,
chỉ cần Thanh Âm cả đời thuận lợi bình an, bà thậm chí sẵn sàng đổi bằng mạng
sống của mình. Nhưng kết quả lại thành ra thế này. Ôn Tuyết Mạn hận chính
mình, hận đến mức muốn chết đi cho xong, nếu không bà biết đối diện với con
gái, đối diện với chính mình thế nào đây!
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con muốn yên tĩnh một lát” Trần Thanh Âm nhàn nhạt
nói.
Thực ra Ôn Tuyết Mạn không khóc thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt của
bà vẫn khiến Trần Thanh Âm thấy phiền lòng. Bảo có trách mẹ không? Là có
trách. Nhưng cô cũng hiểu rõ, đây không phải là chủ ý của mẹ.
“Được, được, Thanh Âm con cứ nghỉ ngơi đi. Bố đưa mẹ ra ngoài ngồi một lát cho
bà ấy bình tĩnh lại” Trần Cương kéo Ôn Tuyết Mạn ra ngoài.
Ôn Tuyết Mạn đẫm lệ nhìn Trần Cương: “Có phải ông cũng giống con gái, đang
trách tôi không?”
Trần Cương trừng mắt nhìn bà: “Chẳng lẽ không đáng trách sao?”
Ôn Tuyết Mạn im lặng thừa nhận. Đáng trách lắm, bà cũng tự trách mình đến
chết đi được.
“Bà nghe đây,” Trần Cương chỉ tay vào Ôn Tuyết Mạn, “Từ nay về sau không
được phép xen vào chuyện của con gái nữa, nếu không tôi sẽ ly hôn với bà”
Trần Cương ngay cả lúc khó khăn nhất cũng chưa từng nói lời ly hôn. Ôn Tuyết
Mạn cúi đầu, bà cũng đáng đời lắm.
“Được, tôi không xen vào nữa, cứ thuận theo ý con bé đi. Con bé muốn ở bên
Thạch Tiểu Quân thì cứ để chúng ở bên nhau, tôi không phản đối nữa”