Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 4: Đàn ông dù hung dữ hay mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là đàn ông



Hôm nay không kịp nhóm bếp nấu cơm, đến giờ cơm, Tiêu Chính dẫn vợ con đến

nhà ăn.

An Họa đưa con đi tìm chỗ ngồi xuống, Tiêu Chính đi mua phiếu rau, phiếu cơm.

Một người phụ nữ trung niên đi ngang qua An Họa, đi được vài bước lại quay đầu

lại nhìn cô: “Cô là Tiểu An phải không?”

An Họa ngơ ngác.

Người phụ nữ mỉm cười: “Tôi tên là Cát Hồng Anh, chồng tôi là Chính ủy ở đây.

Hồi cô và Tiêu Chính tổ chức tiệc cưới ở tỉnh lỵ tôi còn đến dự mà”

An Họa đứng dậy, cười nói: “Thật ngại quá chị dâu, em không nhận ra chị”

“Không sao, không sao” Cát Hồng Anh ý bảo cô ngồi xuống là được, rồi nhìn

ngắm Đông Đông mấy lượt: “Đây là con trai Tiêu Chính hả? Thằng bé thừa hưởng

nét thanh tú của mẹ, chẳng giống bố một chút nào cả”

Lời này nghe qua thì là đang khen Đông Đông xinh xẻo, nhưng biểu cảm khi nói

của Cát Hồng Anh lại có chút kỳ quái.

An Họa phớt lờ sự khó chịu trong lòng, bảo con chào người lớn, rồi tiếp lời: “Thực

ra mũi và miệng của cháu giống anh Tiêu lắm ạ”

Cát Hồng Anh cười gật đầu, nói: “Được rồi, hai mẹ con cứ ngồi đi, tôi cũng phải đi

lấy cơm đây”

An Họa nhìn theo bóng lưng Cát Hồng Anh rời đi.

Một lúc sau, Tiêu Chính xách cặp lồng cơm quay lại.

Anh mua hai món mặn, một món canh, tám cái bánh bao bột mì trắng, phần ăn rất

đầy đặn.

“Không đủ thì bảo anh đi mua thêm” Tiêu Chính nói.

“Em và Đông Đông ăn không bao nhiêu đâu, chắc là đủ rồi ạ” An Họa bẻ một cái

bánh bao làm đôi, đưa cho Đông Đông một nửa.

“Thằng bé bốn tuổi rồi mà không ăn hết nổi một cái bánh bao sao?”

“Đông Đông từ trước đến nay sức ăn vốn không lớn”

“Còn cô? Cũng chỉ ăn nửa cái?”

“Nửa cái là đủ rồi ạ”

Tiêu Chính gặm một miếng bánh bao, im lặng không nói gì.

Thật là dễ nuôi.

Cứ tính thế này, đẻ một trung đội anh cũng nuôi nổi.

An Họa xé từng chút bánh bao bỏ vào miệng.

Đông Đông không xé ra ăn, nhưng cũng cắn từng miếng chậm rãi.

Cả hai người đều vô cùng lịch sự, tao nhã.

Tiêu Chính thì hào sảng hơn nhiều, ăn vừa nhanh vừa miếng lớn.

Điều này cũng không có gì đáng nói, động tác của anh vẫn gọn gàng, không đến

mức ăn uống nhồm nhoàm hay để canh chảy đầy mặt mũi.

Thế nhưng, An Họa phát hiện ra, anh. anh. anh ấy ăn cơm phát ra tiếng chóp

chép!

Ký ức bị phong tỏa của nguyên chủ lập tức ùa về.

Trong một năm sống chung ở trường quân sự tỉnh lỵ, nguyên chủ cực kỳ chán

ghét thói quen sinh hoạt của anh, nào là ăn cơm chóp chép, không giữ vệ sinh,

thỉnh thoảng nặc mùi rượu từ bên ngoài về là cứ thế cởi giày nằm vật ra giường.

Mấy ví dụ nhỏ nhặt kiểu này có thể viết đầy một trang giấy.

An Họa, người vốn hạ quyết tâm ôm chặt đùi vàng của nam chính, bắt đầu thấy

thiếu tự tin.

Cô sinh trưởng trong một xã hội phát triển hơn, điều kiện gia đình cũng thuộc tầng

lớp trung lưu, chuyển sang thời đại này, nhiều thói quen sinh hoạt của cô rất ăn

khớp với vị đại tiểu thư tư sản nguyên chủ.

Nguyên chủ không sống nổi với nam chính.

Liệu cô có thể không?

An Họa suy nghĩ một hồi, cảm thấy những chuyện khác chưa bàn tới, nhưng thói

quen vệ sinh của Tiêu Chính nhất định phải sửa cho anh, cả vấn đề ăn cơm phát

ra tiếng nữa.

Nhưng những chuyện này sau này phải từ từ mới được.

An Họa nhìn về phía Tiêu Chính: “Đúng rồi, vừa nãy có một chị tên Cát Hồng Anh

chào em, bảo là từng tham dự đám cưới của chúng mình”

Tiêu Chính nói: “Chị Hồng Anh là vợ của Chính ủy Dư Bảo Sơn, người đó lợi hợi

lắm, làm việc ở Hội Phụ nữ huyện Vân mình. Các chị em có chuyện gì cũng hay

tìm chị ấy, nếu cô gặp khó khăn gì cũng có thể tìm chị ấy giúp đỡ”

An Họa thầm nghĩ hèn chi, Cát Hồng Anh trông có vẻ rất thạo việc và có chủ kiến.

Nhắc đến công việc, Tiêu Chính mới sực nhớ ra để hỏi: “Cô bảo cô đã nghỉ việc

rồi?”

An Họa: “Vâng”

Động tác ăn cơm của Tiêu Chính chậm lại: “Vì chuyện tùy quân?”

An Họa: “Vâng”

Tiêu Chính im lặng một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sao bây giờ cô lại bằng

lòng?”

Trước đây Tiêu Chính từng ướm hỏi chuyện tùy quân, nhưng lời chưa nói hết đã

bị ánh mắt lạnh lùng của An Họa chặn lại.

Cô ấy nói, cô ấy muốn theo đuổi nghệ thuật, không thể tự nhốt mình trong gia

đình, càng không vì gia đình mà từ bỏ lý tưởng theo đuổi.

be-con-di-tim-chong/chuong-4-dan-ong-du-hung-du-hay-manh-me-den-dau-cung-

chi-la-dan-onghtml]

Tiêu Chính cũng không trách cô, anh quả thực không có tư cách yêu cầu người

khác từ bỏ công việc vì mình.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã từ bỏ lý tưởng rồi.

“Chúng ta không thể cứ mãi sống chia cắt hai nơi được, anh càng không thể rời

bỏ quân đội, nên chỉ có thể là em hy sinh thôi” An Họa nỗ lực xây dựng hình

tượng cho bản thân.

Trong mắt Tiêu Chính hiện lên vẻ áy náy: “Dù thế nào đi nữa, phương diện này là

anh có lỗi với cô”

Rất tốt, tình thế đã được xoay chuyển.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hình tượng của cô từ người phụ nữ cắm sừng

chồng đã biến thành người phụ nữ vĩ đại hy sinh vì gia đình.

An Họa thản nhiên nhận lời xin lỗi của Tiêu Chính, đồng thời nhân cơ hội đòi thù

lao: “Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em một chút đấy”

Cô cười tươi như hoa, vô cùng kiều diễm.

Tiêu Chính chưa từng thấy một khía cạnh này của cô, đôi mắt cứ thế ngây ra nhìn

trân trân.

“Bố ơi, thức ăn trên đũa của bố rơi rồi kìa” Đông Đông đưa ngón tay chỉ chỉ, tốt

bụng nhắc nhở.

Tiêu Chính hoàn hồn, khuôn mặt già hơi ửng đỏ.

An Họa cười thầm, đàn ông dù hung dữ hay mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là đàn

ông mà thôi.

Đông Đông nghiêm túc nhận xét: “Bố ngượng rồi”

An Họa trêu chọc hỏi: “Con biết vì sao bố ngượng không?”

“Nhìn mẹ nên mới ngượng chứ sao” Thằng bé này cái gì cũng hiểu.

Tiêu Chính đưa nắm tay lên che miệng khẽ ho một tiếng, lời nói quanh quẩn nơi

đầu lưỡi vài vòng, vẫn không đủ can đảm để thốt ra những câu như “sẽ tốt với

em”, chỉ nói: “Sau này cái gì cũng nghe cô tất”

Bất kể vì sao An Họa đột ngột thay đổi lớn như vậy, chỉ cần cô ấy yên tâm sống

cùng anh, thì trừ những vấn đề nguyên tắc, nghe theo cô ấy hết cũng chẳng có gì

to tát.

An Họa mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Đây là chính miệng anh nói đấy nhé”

Tiêu Chính không tự chủ được mà ưỡn thẳng lưng, trịnh trọng khẳng định: “Anh

nói”

Để tìm kiếm bạn đời, đàn ông bẩm sinh đã giỏi đưa ra những lời hứa hẹn, còn lời

hứa có thực hiện được hay không thì lại là chuyện khác. Câu “Cái gì cũng nghe

em” thuộc loại câu hứa kinh điển của đàn ông, An Họa vốn chẳng tin sái cổ.

Tuy nhiên, Tiêu Chính biết nảy sinh lòng áy náy về chuyện cô “hy sinh sự nghiệp”

để tùy quân, chứ không coi đó là lẽ đương nhiên, chứng tỏ anh không có tư tưởng

gia trưởng truyền thống, biết tôn trọng nửa kia của mình.

Lại cộng thêm 1 điểm.

Nền tảng để chung sống đã có rồi.

________________________________________

Khi đi bộ về đến cửa nhà, họ lại chạm mặt Cát Hồng Anh.

Hóa ra nhà Chính ủy ở ngay sát vách nhà họ.

Hai bên chào hỏi lịch sự, rồi An Họa và Tiêu Chính dắt Đông Đông vào nhà.

Cát Hồng Anh nhìn theo bóng lưng họ một chút, vừa vào phòng đã phàn nàn với

chồng là Dư Bảo Sơn: “Cái cô An Họa kia là thế nào nhỉ? Chẳng phải đang đòi ly

hôn với Tiêu Chính sao? Sao giờ lại làm lành rồi?”

Dư Bảo Sơn đang nhấm nháp lạc rang, uống chút rượu nhỏ, bên cạnh hai đứa

con nô đùa ríu rít, tâm trạng đang rất tốt, nghe vợ nói vậy thì nụ cười hơi thu lại:

“Tôi có nghe nói Tiểu An đến rồi, thực sự làm lành rồi à?”

“Nhìn bộ dạng thì đúng là thế” Sau khi đuổi mấy đứa trẻ đi, Cát Hồng Anh nói

nhỏ: “Tôi thấy con trai Tiêu Chính rồi, trông chẳng giống cậu ấy chút nào”

Dư Bảo Sơn giật mình: “Bà có ý gì?”

Cát Hồng Anh cười lạnh một tiếng: “Hồi Tiêu Chính ở trường quân sự, tình cảm

hai đứa đã không tốt, An Họa dăm bữa nửa tháng lại chạy về nhà ngoại, ai biết cô

ta là về nhà ngoại thật hay là”

Lời chưa nói hết đã bị Dư Bảo Sơn quát ngăn lại: “Đồng chí Cát Hồng Anh, nói

năng phải cẩn trọng, phải thực sự cầu thị, sao có thể hở môi ra là nói chuyện

không có căn cứ như thế được!”

Cát Hồng Anh liếc trắng mắt nhìn chồng: “Tôi còn cần ông dạy đời sao? Dù sao

thì cái điệu bộ đại tiểu thư của An Họa, nhìn là biết không phải hạng người có thể

yên ổn sống qua ngày, việc đòi ly hôn với Tiêu Chính trước đó chính là minh

chứng rõ nhất”

Dư Bảo Sơn xua tay: “Sống xa nhau, phụ nữ có tâm trạng bất ổn cũng là bình

thường, người ta giờ chẳng phải đã nghĩ thông suốt rồi, đến đây rồi sao”

Cát Hồng Anh ngẩn ra một lúc, thở dài một tiếng: “Phải, đến rồi. Cô ta đến rồi thì

em gái tôi tính sao đây?”

Dư Bảo Sơn ném một hạt lạc vào miệng, chậm rãi nhai, hồi lâu sau mới nói:

“Chuyện đó cứ coi như chưa từng xảy ra, không được nhắc lại nữa. Còn về Hồng

Hà, dễ thôi, trong doanh trại thiếu gì trai độc thân, để tôi tìm cho nó một người ưu

tú”

Cát Hồng Anh không cho là vậy, trong mắt bà, Tiêu Chính là người có điều kiện

tổng hợp tốt nhất.

Vợ chồng bà quen biết Tiêu Chính đã lâu, hiểu rõ anh, biết anh bề ngoài thô ráp

nhưng không phải là người bạo lực.

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Hơn nữa anh còn trẻ tuổi đã lên tới vị trí Phó Sư trưởng, năng lực, công lao và

xuất thân đều không có gì để chê, tiền đồ xán lạn.

Cho nên khi biết tin An Họa đòi ly hôn, bà vốn định giữ phù sa không cho chảy

ruộng ngoài, đã gọi đứa em gái út của mình đến, chỉ đợi Tiêu Chính làm xong thủ

tục ly hôn là sẽ đứng ra làm mai mối.

Ai ngờ sự việc lại xảy ra biến cố như thế này.

Cái cô An Họa kia cũng thật là, muốn ly hôn thì ly cho dứt khoát đi, sao còn quay

lại ăn cỏ cũ làm gì không biết!

Đột nhiên, bên cửa vang lên tiếng bước chân sột soạt, Cát Hồng Anh nhìn qua,

chỉ thấy bóng lưng của một cô gái tóc tết bím dài.

Cát Hồng Anh lại thở dài.

Em gái bà không có cái số đó rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.