Tiêu Chính mời Lý Hàn Tùng đến nhà dùng cơm, An Họa thay mặt Dương Thiên
Kiêu truyền đạt ý định không muốn tiếp tục tìm hiểu.
Lý Hàn Tùng có thất vọng nhưng cũng khá khoáng đạt.
“Điều này chứng tỏ tôi và đồng chí Dương Thiên Kiêu không có duyên, vậy thì thôi
vậy”
An Họa an ủi anh: “Cứ kiên nhẫn chờ đợi, anh nhất định sẽ tìm thấy chân ái thôi”
Lý Hàn Tùng cười nói: “Mượn lời chúc của chị dâu”
Đợi Lý Hàn Tùng đi rồi, An Họa phát hiện Tiêu Chính cứ chằm chằm nhìn mình.
Cô sờ mặt: “Mặt em dính gì à?”
Tiêu Chính lắc đầu, muốn nói lại thôi.
An Họa: “Lề mề chậm chạp không phải phong cách của anh nha”
Tiêu Chính im lặng hồi lâu, mới hỏi: “Thế nào mới gọi là chân ái?”
An Họa ngẫm nghĩ: “Chân ái chính là đúng người, anh ấy yêu em, em cũng yêu
anh ấy, hai bên các mặt đều hợp nhau, có thể cùng nhau chung sống”
Tiêu Chính nhớ lại lá thư đòi ly hôn mà An Họa viết cho anh trước kia, trong đó có
nói lý do cô ly hôn với anh là để theo đuổi chân ái. Tuy rằng hiện tại cô đúng là
đang sống tử tế với anh, còn tố cáo cả “chân ái” kia nữa, nhưng Tiêu Chính vẫn
có cảm giác không thỏa mãn. Rốt cuộc không thỏa mãn ở đâu, anh cũng không
nói rõ được.
An Họa vào phòng dọn dẹp bát đĩa thừa, Tiêu Chính cũng đi theo dọn cùng. Cuối
cùng, anh vẫn hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Em thấy anh thế nào?”
“Cái gì thế nào?” An Họa không hiểu.
“Thì là, con người anh ấy, thấy thế nào?” Tiêu Chính nói xong, nuốt nước miếng
một cái, có chút căng thẳng.
An Họa không cần suy nghĩ đáp ngay: “Anh rất tốt mà, có trách nhiệm, có bản
lĩnh, biết kiếm tiền lại hào phóng với người nhà, còn rất chăm chỉ, ở nhà không
bao giờ phó mặc việc cho vợ. Em dám nói anh mạnh hơn 99% đàn ông trên cả
nước này”
An Họa càng nói, lồng ngực Tiêu Chính càng ưỡn cao, nhưng miệng lại ra vẻ hờ
hững: “Làm gì mà khoa trương thế, ở ngoài em đừng có nói vậy, kẻo người ta
cười cho”
An Họa thừa cơ nói: “Tuy nhiên, nếu anh có thể sửa được một tật xấu nhỏ thì sẽ
càng tuyệt vời hơn”
“Tật gì?” Tiêu Chính hỏi.
“Nếu lúc anh ăn cơm không phát ra tiếng chóp chép thì sẽ hoàn mỹ luôn!”
An Họa vốn đã hạ quyết tâm phải sửa thói quen ăn uống này của anh, nhưng vì
cô mới xuyên đến chưa lâu, lúc hai người chưa thân thiết lắm cô không tiện quản
quá nhiều, mà có quản cũng chưa chắc hiệu quả. Giờ thì ngủ cũng đã ngủ rồi, là
vợ chồng thực thụ rồi, cô mới dám mở lời về vấn đề này.
Vẻ mặt Tiêu Chính ban đầu là kinh ngạc, sau đó khẽ cụp mắt xuống, ủ rũ “ừm”
một tiếng. Đáp thì đáp ứng rồi, nhưng nhìn qua là biết đang không vui.
An Họa nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh: “Sao thế?”
Tiêu Chính đang đeo tạp dề rửa bát, nhàn nhạt nói: “Không có gì”
Hóa ra cô vẫn chê anh.
Năm đầu tiên kết hôn cùng chung sống, An Họa không ít lần chê anh ăn uống thô
lỗ, vì chuyện đó mà không biết đã trưng ra bao nhiêu bộ mặt lạnh lẽo với anh. Có
một lần ở nhà bố vợ, tình cờ gặp bạn của ông đến dùng cơm, An Họa sợ anh làm
mất mặt nên trước giờ ăn đã kéo phắt anh đi.
Bây giờ nghĩ lại, cũng may là da mặt anh dày, chịu đựng được, chứ đổi lại là
người khác e là chưa đợi An Họa đòi ly hôn đã không chịu nổi cái thói tiểu thư của
cô rồi.
Còn về vấn đề lễ nghi ăn uống, không phải Tiêu Chính không muốn sửa, nhưng
thói quen từ nhỏ làm sao dễ dàng sửa ngay được? Hơn nữa, Tiêu Chính thực
lòng cho rằng cách anh ăn uống chẳng có vấn đề gì, một là không tranh ăn, hai là
không kén chọn, chỉ là phát ra chút tiếng động thôi, chẳng có gì là không văn minh
cả.
An Họa suy xét một chút là biết ngay Tiêu Chính đang nghĩ gì. Cô cố ý thở dài một
tiếng: “Nếu thực sự không sửa được thì thôi vậy, dù sao anh cũng từ nhỏ đã như
thế rồi, ăn cơm phát ra tiếng thậm chí đã thành bản năng, đối kháng với bản năng
đâu có dễ dàng gì? Đó phải là người đàn ông có khả năng tự kiểm soát cực
mạnh, ý chí cực kỳ kiên định mới làm được!”
be-con-di-tim-chong/chuong-42-co-ay-dang-pua-anh-dayhtml]
Câu cuối cùng được nhấn mạnh, sự chú ý của Tiêu Chính quả nhiên đặt vào đó.
“Anh là quân nhân, về mặt ý chí kiên định thì anh có đủ tự tin” Tiêu Chính cảm
thấy không thể để An Họa xem thường mình, liền nói: “Em cứ đợi mà xem, anh
nhất định sẽ sửa được cái tật ăn cơm chóp chép này”
Lần này thì nghiêm túc hơn hẳn. An Họa cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại làm
bộ dáng sùng bái: “Em tin anh!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Lồng ngực Tiêu Chính lại ưỡn lên một chút.
“Thật ra em bảo anh sửa thói quen ăn uống không phải là chê anh, mà là vì anh
quá tốt rồi, gần như không có khuyết điểm gì, nên em cứ vô thức muốn sửa đi
chút không hoàn mỹ duy nhất này của anh. Có phải em yêu cầu quá cao với anh
không?” An Họa ngước mắt nhìn Tiêu Chính, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội hết
mức.
“Không cao! Cao chỗ nào chứ? Động tác ăn cơm của em đẹp như tranh vẽ ấy,
anh cũng không thể thô lỗ quá được, nếu không sao xứng với em!”
Rất tốt, đã học được cách tự PUA chính mình rồi.
An Họa kiễng chân, hôn một cái lên má anh: “Nếu anh sửa được thói quen này,
sau này em sẽ có phần thưởng cho anh”
Tiêu Chính bị ánh mắt ám muội của cô trêu chọc đến mức người nhũn ra, giọng
khản đặc hỏi: “Thưởng gì?”
An Họa ghé tai anh nói nhỏ một câu. Hơi thở của Tiêu Chính lập tức trở nên dồn
dập, anh một tay kéo phắt An Họa vào lòng, mắt nhìn chằm chằm cô: “Thật
không?”
An Họa gật đầu. Tiêu Chính tâm hồn treo ngược cành cây, chợt cúi đầu gặm
nhấm đôi môi cô, giọng nói mơ hồ: “Bị em trêu đến mức chịu không nổi rồi,
thưởng tính sau, giờ cho anh hôn mấy cái đã”
An Họa chỉ thấy môi đau rát, đẩy anh ra: “Đêm đó em đã dạy anh hôn thế nào rồi
mà, nhanh thế đã quên rồi à?”
Tiêu Chính hồi tưởng lại một chút, động tác cuối cùng cũng đã có bài bản hơn.
Đang lúc hừng hực lửa nóng, một tiếng “Mẹ ơi” khiến Tiêu Chính giật mình tỉnh
táo ngay lập tức, lùi lại một bước dài.
An Họa nhìn khoảng cách như vực thẳm giữa hai người: “”
Lúc này, bóng dáng Đông Đông mới xuất hiện ở cửa bếp, cậu nhóc khổ sở nói:
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con muốn đi chơi với Xuân Nha”
An Họa hỏi: “Xuân Nha là ai thế con?”
Đông Đông đáp: “Xuân Nha là bạn thân của con ở nhà trẻ, nhà bạn ấy ở ngay
cạnh nhà bác Chu ạ”
Cạnh nhà Chu Mai Hoa chính là nhà Liêu Tam Muội, Liêu Tam Muội sinh ba đứa
con gái, đứa nhỏ nhất dường như vừa mới vào nhà trẻ.
An Họa nghĩ ngợi rồi bảo: “Được rồi, vậy thì đừng ngủ trưa nữa, đi chơi đi con”
Dù sao mới học mẫu giáo, chưa có áp lực học hành, chiều có buồn ngủ cũng
không sao.
“Vậy con đi đây ạ” Đông Đông hớn hở chạy đi.
An Họa lầm bầm: “Đây là lần đầu thấy con có bạn thân đấy”
Đông Đông và Thạch Tiểu Quân cũng thường chơi với nhau, nhưng Thạch Tiểu
Quân dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, là anh lớn dắt em nhỏ, khác với tình bạn
giữa những người cùng trang lứa.
“Thằng bé đi rồi, chúng ta tiếp tục!”
An Họa giãy giụa: “Em còn muốn ngủ trưa một lát”
“Cùng ngủ nào”