Chưa nếm mùi đời thì còn có thể nhịn, chứ một khi đã được nếm trải, Tiêu Chính
cứ như con thú dữ vừa được xổng chuồng, hễ vớ được cơ hội là muốn đè người
ta xuống, “ăn” cho bằng sạch mới thôi.
Anh mang vẻ mặt thỏa mãn bước ra khỏi cửa, vừa hay đụng mặt Thạch Vĩ Quang.
Thạch Vĩ Quang mấy ngày nay cứ ủ rũ như bị đánh, mặt vàng vọt, mắt lờ đờ,
trông chẳng khác gì bã đậu bị vắt kiệt.
Tiêu Chính không nhịn được mà hỏi: “Dạo này cậu không nghỉ ngơi tốt à? Lúc nào
trông cũng như người mất hồn thế”
Thạch Vĩ Quang cười ngượng nghịu. Bỗng nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó, cứ
nhìn chằm chằm Tiêu Chính. Chỉ thấy Tiêu Chính hồng quang đầy mặt, tinh thần
phấn chấn đến mức cảm tưởng có thể một đấm đánh chết hổ.
Tiêu Chính bị nhìn đến phát sờn cả tóc gáy: “Gì thế?”
Thạch Vĩ Quang thắc mắc: “Lão Tiêu, cậu. hai bà nhà mình hôm đó bốc thuốc
giống nhau phải không? Đều từ chỗ chợ lớn nhà họ Phương đấy, đúng không?”
Tiêu Chính: “Cậu đang nói gì thế?”
“Không” Thạch Vĩ Quang vò vò trán, nghĩ mãi không ra, “Hai ta uống cùng một
loại thuốc, sao hậu di chứng của tôi lại nghiêm trọng thế này, cứ như bị yêu tinh
hút cạn dương khí vậy, còn cậu thì lại hừng hực tinh thần, cứ như là. đã ăn tươi
nuốt sống cả con yêu tinh rồi ấy?”
Tiêu Chính: “”
Hóa ra mấy gói thuốc trên tay An Họa hôm đó là có tác dụng này. Sao, cô
không hài lòng với anh ở điểm nào à? Tối nay về phải dạy dỗ cô một trận mới
được!
Tiêu Chính khẽ cười một tiếng: “Có khi nào không phải tại thuốc, mà là do cái gốc
của hai ta khác nhau không?”
Nói xong, anh liền đi trước một bước, để lại cho Thạch Vĩ Quang một bóng lưng
vạm vỡ.
Thạch Vĩ Quang: “” Anh ta cũng đâu có kém, cao gần một mét tám, thời trẻ
cũng là một thanh niên lực lưỡng có tiếng trong vùng. Nhưng giây sau, vô tình cúi
đầu, anh ta thấy cái bụng mỡ lùm lùm. thôi được rồi, từ hồi hết đánh giặc, ăn
tốt ngủ tốt, bụng bia cũng bắt đầu hiện ra.
Thạch Vĩ Quang hóp bụng lại, cái bụng xẹp xuống, thở ra một cái, nó lại lồi lên. Hì
hì, cũng vui phết. Thấy có người đi tới, Thạch Vĩ Quang mới giây lát biến hình
thành chính trực, ngẩng đầu ưỡn bụng đi về phía tòa nhà Sư bộ.
________________________________________
Phía bên kia, Tiêu Chính đi một lúc lâu sau An Họa mới lững thững thức dậy, định
đi tắm rửa qua một chút. Tiêu Chính đã pha nước sẵn xách vào nhà vệ sinh cho
cô rồi, chỉ việc dùng thôi.
Tắm xong cô thay quần áo rồi đi ra ngoài. Ở cổng khu tập thể, cô tìm thấy Đông
Đông đang ngồi xổm dưới đất cùng một cô bé, không biết đang làm gì mà cả hai
đều mồ hôi nhễ nhại vì nắng.
“Đông Đông” An Họa gọi.
Đông Đông ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, con với Xuân Nha đang xem kiến chuyển nhà
ạ”
An Họa đi tới. Xuân Nha bằng tuổi Đông Đông, gầy hơn một chút nhưng cao hơn,
tóc hơi hoe vàng, quần áo trên người khá sạch sẽ. Cô bé tò mò nhìn An Họa.
An Họa mỉm cười hỏi: “Xuân Nha, con học cùng lớp với Đông Đông à?”
Xuân Nha bẽn lẽn mím môi, gật đầu. Đông Đông nói: “Xuân Nha ngồi cạnh con ạ”
“Đừng xem kiến nữa, đến giờ vào nhà trẻ rồi” An Họa chìa hai tay ra, mỗi tay dắt
một đứa, “Đi thôi, mẹ đưa hai con đến nhà trẻ trước”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
________________________________________
Gửi bọn trẻ xong, An Họa mới đi làm. Vừa vào văn phòng, Phàn Tiểu Khoa đã gọi
cô: “Chị An đến rồi. Chị An ơi, trước chị nói muốn một tờ phiếu mua đồng hồ đúng
không? Chị đại Mã có đấy!”
Chị đại Mã đánh giá cô một lượt: “Cô cần phiếu đồng hồ à?”
An Họa gật đầu, vừa đi về chỗ ngồi vừa nói: “Chị Mã, nếu chị có thì em dùng
phiếu thuốc lá, rượu đổi với chị”
be-con-di-tim-chong/chuong-43-mua-dong-hohtml]
Quân đội có loại phiếu thuốc lá và rượu đặc cung, Tiêu Chính sưu tầm được cả
một xấp dày. Chị đại Mã sực nhớ ra, An Họa là quân tẩu, chức vụ của chồng cô
nghe chừng không thấp.
Bà ta đảo mắt một vòng, nói: “Được thôi, nhưng tờ phiếu đồng hồ này của tôi khó
kiếm lắm đấy” Ý là giá không rẻ đâu.
Cũng đúng, những món như đồng hồ, máy khâu, xe đạp đều thuộc hàng nhu yếu
phẩm cực kỳ khan hiếm. Ở cái nhà máy lớn mấy nghìn công nhân này của họ,
nghe nói mỗi năm chỉ phát có hơn trăm tờ phiếu đồ hiếm thôi, mà nhà máy họ còn
là đơn vị có lợi nhuận tốt đấy.
An Họa hỏi: “Chị Mã, chị muốn đổi thế nào?”
Chị đại Mã tiến sát lại gần An Họa, hạ thấp giọng: “Tôi muốn mười tờ phiếu
thuốc lá, mười tờ phiếu rượu” Khựng lại một chút, bà ta bổ sung: “Thêm mười
thước phiếu vải nữa”
An Họa giật mình: “Chị Mã ơi, chị họ Mã chứ có phải họ Sư đâu mà chị ‘sư tử
ngoạm’ to thế?”
Mấy người xung quanh phì cười. Phàn Tiểu Khoa nói: “Chị Mã, chị đừng có bắt
nạt chị An mới đến, không em mách trưởng khoa đấy”
Chị đại Mã hậm hực: “Mấy đứa trẻ tụi bây thì biết cái gì là hàng hiếm? Tưởng
phiếu đồng hồ dễ kiếm thế à? Tôi đây là nể tình đồng nghiệp mới không đòi Tiểu
An nhiều đấy”
“Nếu phiếu đồng hồ quý hiếm đến thế, chị Mã cứ giữ lại mà sưu tầm đi ạ, em tìm
người khác đổi vậy” An Họa không quá chấp niệm với tờ phiếu của chị Mã, cùng
lắm cô viết thư về tỉnh cho bố An giúp đỡ.
Chị đại Mã cuống lên: “Cái cô em này, chị đã bảo là không bớt được đâu nào. cô
cứ mặc cả đi chứ”
An Họa: “. Năm tờ phiếu rượu” Chị đại Mã: “Chốt đơn!” An Họa: “” Hớ rồi.
Cô oán hận nhìn chị đại Mã, chị này đúng là biết hô giá thật. Chị đại Mã hì hì
cười: “Tiểu An, cô không thiệt đâu, phiếu đồng hồ thực sự ít, không tin cô cứ đi
mà hỏi xem, có khi vài tháng mới tìm được một tờ đấy”
Lời này của chị Mã không ngoa, nhưng An Họa nhận lấy tờ phiếu nhìn một cái: “.
Chị ơi, còn ba ngày nữa là hết hạn rồi à?”
Chị đại Mã chột dạ nháy mắt: “Cái đó không sao, cô tranh thủ dùng luôn là được
mà. Cô định mua đồng hồ phải không? Em gái tôi làm việc ở hợp tác xã cung tiêu,
lát tan làm tôi dẫn cô đi tìm nó, bảo nó lấy cho cô mẫu mới nhất! Đồng hồ xịn họ
không bày ra quầy đâu, người thường muốn mua cũng không mua nổi!”
An Họa lập tức gật đầu: “Được”
________________________________________
Chưa đến giờ tan tầm, chị đại Mã đã kéo An Họa đi sớm. An Họa còn hơi lo lắng:
“Về sớm thế này không sao chứ ạ?”
Chị đại Mã xua tay: “Dù sao việc cũng xong rồi, ngồi đó đau mông, thà đi sớm còn
hơn. Tôi nói với trưởng khoa Thái rồi, về sớm lo cho con cái”
Thời bấy giờ các đơn vị khá khoan dung với phụ nữ có gia đình, việc về sớm
chăm lo việc nhà là chuyện khá phổ biến.
Chị đại Mã dẫn An Họa đến hợp tác xã cung tiêu. Vì trong huyện không có cửa
hàng lớn nào khác nên ở đây cái gì cũng bán, chẳng khác gì bách hóa tổng hợp
trên thành phố. Đợi một lát thì có một người phụ nữ trông rất giống chị Mã đi tới.
Chị đại Mã giới thiệu: “Đây là em thứ hai của tôi, Mã Linh, cô cứ gọi là chị hai Mã
là được”
An Họa chào một tiếng. Chị hai Mã hiền hòa hơn chị cả Mã, cười híp cả mắt, tiếp
đón An Họa rất nồng nhiệt. Nghe nói An Họa muốn mua đồng hồ, lại thấy khí chất
cô không tầm thường nên bà không lấy mấy món rẻ tiền ra.
Hiệu Thiên Tân, hiệu Bắc Kinh, hiệu Thượng Hải. tuy mấy mẫu chị hai Mã mang
ra đều là kiểu phổ biến ở các thành phố lớn, nhưng An Họa cũng không để tâm
lắm. Cô chỉ muốn mua cho Tiêu Chính một chiếc đồng hồ thực dụng, khiêm tốn
một chút có khi lại tốt hơn. Cuối cùng, cô chọn một chiếc hiệu Thượng Hải, tốn
hơn một trăm đồng.
Trò chuyện thêm mới biết, chị hai Mã là Phó chủ nhiệm hợp tác xã. An Họa lập
tức nảy ra ý định xây dựng quan hệ. Phía quân đội không thiếu nhu yếu phẩm,
nhưng có thêm một con đường thì lúc nào cũng tốt.
Cái gọi là nhân mạch, đôi bên đều phải xem đối phương có thể cung cấp giá trị gì.
An Họa là quân tẩu, bản thân lại là cán bộ nhà máy quốc doanh lớn, nên đối với
chị hai Mã, cô cũng là một người đáng để kết giao. Hai bên “song hướng lao赴”,
chẳng mấy chốc đã chị chị em em thắm thiết, bỏ mặc chị đại Mã sang một bên.
Lúc An Họa ra về, chị hai Mã còn chủ động nhắc hợp tác xã mới về mấy món
hàng hiếm, hỏi cô có muốn mua không. An Họa dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội. Cô
chọn lựa một hồi, mua toàn đồ ăn: hai hộp đào đóng hộp, hai túi kẹo sữa thỏ
trắng, hai hộp bánh quy Kim Kê, còn mua thêm cả ít đường Cuba nghe nói là
hàng nhập khẩu.