An Họa mang theo túi lớn túi nhỏ về đến nhà.
Vừa bước vào cổng sân, cô đã thấy ở giữa sân dựng một chiếc xe đạp. Xe mới
tinh, loại xe Phượng Hoàng 26 dành cho nữ.
An Họa gọi một tiếng, Tiêu Chính từ cửa sổ nhà bếp thò đầu ra, đang đeo tạp dề,
tay cầm dao thái thức ăn, rõ ràng là vừa đi làm về đã vào bếp nấu cơm ngay.
An Họa hỏi: “Xe đạp ở đâu ra thế anh?”
Tiêu Chính đáp một tiếng: “Mua đấy” Rồi thụt đầu vào.
An Họa đầy bụng thắc mắc, đặt đồ đạc xuống rồi đi vào bếp.
“Mua xe đạp làm gì? Nhà mình cũng đâu có dùng đến”
Tiếng thái rau đùng đùng đùng tạm dừng, Tiêu Chính ngẩng đầu nhìn cô: “Cho em
đi làm”
An Họa: “” Nhà máy cách đây gần thế, đi bộ mười phút còn chẳng tới.
Tiêu Chính nhàn nhạt nói: “Mua thì cũng mua rồi, em cứ dùng đi”
An Họa chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Cô tiến lại gần, cười nhìn
anh: “Có phải anh không nỡ để em đi bộ không?”
Giọng nói ngọt lịm đến phát ngấy khiến vành tai Tiêu Chính đỏ bừng. Anh không
nói gì, tay ra vẻ bận rộn nhưng chẳng biết là đang bận cái gì.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh: “Nói đi mà” Cô cứ nhất quyết
bắt anh phải dùng miệng nói ra mới chịu.
Bị quấy rầy hồi lâu, Tiêu Chính mới gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng. Cái điệu bộ
ngầm thừa nhận này đúng là “mềm lòng nhưng ngoài mặt cứng rắn”.
Đàn ông đối tốt với mình, An Họa cũng sẽ phản hồi tích cực, cô không tiếc lời
khen ngợi: “Đàn ông nhà ai mà tinh tế chu đáo như đàn ông nhà em cơ chứ,
chuyện gì cũng nghĩ cho em, không để em chịu khổ chút nào! Thật sự nên tặng
anh một bức cờ thưởng ‘Người chồng năm tốt'”
“Người chồng năm tốt?” Tiêu Chính tò mò hỏi: “Là năm cái tốt nào?”
“Thân thể tốt, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, trách nhiệm tốt, và đối xử với vợ tốt!”
An Họa cười híp mắt nhìn anh, “Anh đều làm được hết rồi”
Trong lòng Tiêu Chính sướng rơn, nhưng sau đó lại thấy vợ mình khen hơi quá,
anh làm gì mà tốt đến thế. Khiến người ta thấy hổ thẹn quá đi mất. Không được!
Sau này phải tiếp tục cố gắng, nỗ lực trở thành người chồng “năm tốt” trong
miệng An Họa, thậm chí là “năm mươi tốt”, “một trăm tốt”!
Tiêu Chính đang hạ quyết tâm trong lòng thì câu hỏi tiếp theo của An Họa khiến
anh lập tức đứng hình vì xấu hổ.
“Anh lấy tiền đâu ra mà mua xe đạp thế?”
“Mượn của Lý Hàn Tùng” Tiêu Chính có chút ngại ngùng nói: “Cái đó, em phải
đưa anh 180 đồng để anh trả cho cậu ấy”
Tiêu Chính hiện tại trên người không có một xu dính túi, sau khi hạ quyết tâm bỏ
thuốc, đến tiền mua thuốc anh cũng chẳng tiêu. An Họa từng bảo mỗi tháng
cho anh vài đồng tiêu vặt nhưng anh không lấy. Có thể nói, bất kể anh muốn làm
gì cũng đều phải hỏi tiền An Họa. Lần này mua xe đạp để tạo bất ngờ cho cô nên
anh mới không hỏi tiền trước.
An Họa cười gật đầu: “Được, sáng mai trước khi đi làm em đưa anh. Thế còn
phiếu xe đạp? Ở đâu ra?”
Tiêu Chính nói: “Cái này không tốn tiền, anh dùng con đường khác kiếm được”
An Họa không hỏi kỹ thêm nữa.
Cô xoay người đi ra ngoài, một lát sau quay lại, trên tay có thêm một cái hộp.
“Đưa tay trái ra đây”
Anh ngoan ngoãn đưa tay ra. Một lúc sau, Tiêu Chính nhìn chiếc đồng hồ mới trên
cổ tay, kinh ngạc hỏi: “Em mua à?”
An Họa lườm anh một cái: “Chẳng lẽ em đi ăn trộm? Chiếc đồng hồ kia của anh
nát đến mức đó rồi thì đừng đeo nữa, nhà mình đâu phải không mua nổi cái mới”
Tiêu Chính lập tức nghẹn lời, không thốt ra được câu nào. Chưa từng có ai đối xử
tốt với anh như vậy.
Hồi nhỏ nhà đông anh em lại nghèo, con nhà nghèo có miếng cơm ăn đã là tốt
lắm rồi, làm gì có chuyện quan tâm chăm sóc. Bố mẹ để nuôi lớn được họ đã cạn
kiệt hết sức lực. Trước đây các cụ thường nói, lấy vợ thì có bát canh nóng mà ăn,
có người khâu khâu vá vá cho. Lúc này Tiêu Chính mới thấu hiểu, ý nghĩa thực sự
của câu nói đó là: có người luôn nhớ đến mình. Chỉ khi đặt một người vào trong
lòng thì mới quan tâm đến chuyện ăn mặc, mới phát hiện ra cuộc sống của người
đó thiếu thốn thứ gì.
Tiêu Chính bỗng thấy khóe mắt hơi nóng: “Vợ ơi”
An Họa ngẩng đầu: “Dạ?”
Tiêu Chính ôm choàng lấy lưng cô, cái đầu lớn tựa vào hõm vai cô, giọng khàn
khàn: “Em tốt với anh quá”
be-con-di-tim-chong/chuong-44-nguoi-dan-ong-nam-tothtml]
An Họa chỉ cảm thấy như một chú chó sói lớn đang nũng nịu với mình. Cô xoa
xoa đầu anh.
“Có người vợ tốt thế này là của anh, có vui không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Chính nhìn cô, trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Chắc là
anh phải tu tám kiếp mới có được em”
Người đàn ông này cũng biết nói lời đường mật gớm nhỉ. An Họa hôn anh một cái,
rồi vỗ vỗ vào cơ bụng của anh: “Ừm, mau nấu cơm đi, vợ anh đói rồi”
“Tuân lệnh!”
________________________________________
An Họa nhìn sắc trời bên ngoài, thấy Đông Đông vẫn chưa về liền định đi tìm.
Vừa ra đến cổng sân thì thấy cậu bé cùng Xuân Nha đi về.
“Mẹ ơi!” Đông Đông thấy mẹ liền chạy lại, còn khoe con ve sầu trên tay: “Đây là
Xuân Nha tặng con ạ”
Con ve được buộc bằng sợi chỉ bông, một đầu chỉ nằm trong tay Đông Đông, ve
vỗ cánh bay lên nhưng không bay xa được, trông như một con diều kỳ lạ.
Xuân Nha đi theo phía sau, trên tay cũng. xách một con cóc ghẻ. An Họa nhìn
con cóc sần sùi mà da gà nổi đầy cánh tay.
Xuân Nha thấy mẹ Đông Đông nhìn chằm chằm con cóc của mình, cứ ngỡ bà
cũng thích, liền hào phóng giơ con cóc đến trước mặt An Họa. Cho bà này!
An Họa liên tục xua tay: “Dì không lấy đâu, con giữ lại mà chơi”
Xuân Nha tưởng mẹ Đông Đông ngại, lại xán lại gần hơn: “Con đi bắt con khác”
An Họa lùi lại một bước lớn: “Dì thật sự không lấy mà. hai đứa mau vào nhà đi,
dì lấy đồ ăn cho”
Đống túi lớn túi nhỏ An Họa mua hôm nay vẫn còn đặt trên bàn, cô mở gói giấy
gói kẹo ra, nhét một viên vào miệng Xuân Nha trước, rồi lại nhét một viên vào
miệng Đông Đông.
“Có ngon không?”
Xuân Nha nhấm nháp một lúc rồi gật đầu lia lịa: “Ngọt ạ!”
Đông Đông lại bảo: “Không ngọt”
Một đứa nói ngọt, một đứa nói không ngọt. An Họa tò mò, tự mình nếm một viên
kẹo Cuba được gọi là hàng nhập khẩu kia. Hình dáng viên kẹo không đẹp, gia
công thô sơ, và quả thực là không ngọt lắm. Xuân Nha nói ngọt, có lẽ vì bình
thường cô bé rất ít khi được ăn kẹo.
An Họa liên tưởng đến cuộc sống của mẹ cô bé là Liêu Tam Muội, thầm đoán bà
nội Vương đối xử với cháu gái chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô mở hộp bánh quy
Kim Kê, lấy mấy miếng nhét vào túi áo của Xuân Nha, dặn dò: “Tự mình lén lút ăn
nhé, đừng để người khác trong nhà nhìn thấy”
“Dì ơi con không lấy đâu, bánh quy đắt lắm” Xuân Nha vội vàng lắc đầu.
Đôi khi cô bé và các chị nhìn thấy bánh quy trong cửa hàng cũng thèm nhỏ dãi,
nhưng bà nội nói, mua bánh quy tốn phiếu lương thực, thay vì lãng phí lương
thực vào việc này thì thà gửi về quê, mấy đứa em họ con chú đang tuổi ăn tuổi
lớn, bao nhiêu lương thực cũng không đủ. Thế nên, bình thường Xuân Nha chỉ
được ăn chút kẹo mạch nha không cần phiếu kẹo, còn món ăn vặt như bánh quy
thì một năm chỉ được bố lén mua cho một hai lần, mà là mua loại rời, chứ không
phải hộp sắt như của mẹ Đông Đông.
An Họa mặc kệ sự từ chối của cô bé, nhét thẳng vào túi. Đông Đông còn giúp vỗ
vỗ hai cái: “Cất kỹ vào nhé”
Xuân Nha dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, sức kháng cự với đồ ăn ngon
không lớn đến thế, cô bé đỏ mặt hỏi: “Dì ơi, con muốn chia cho các chị cùng ăn
có được không ạ?”
“Tất nhiên là được chứ!” Đứa trẻ đã có ý thức chia sẻ, An Họa tự nhiên không có
lý do gì để ngăn cản.
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn bánh quy” Đông Đông gọi.
An Họa bẻ một nửa cho cậu bé: “Ăn thử vị thôi nhé, sắp ăn cơm rồi, để mai ăn
tiếp” Nửa còn lại cô đút vào miệng Xuân Nha.
Xuân Nha bất ngờ được đút một miếng thơm lừng mằn mặn, ngẩn người một lát
mới nhai. Ngon. ngon quá đi mất! Xuân Nha không thể tin được nhìn An Họa: “Dì
An ơi, đây là bánh quy gì thế ạ?”
An Họa đưa hộp bánh quy cho cô bé xem: “Đây là bánh quy Kim Kê của Thái
Khang, bánh quy Soda vị hành”
Xuân Nha nghiêm túc ghi nhớ hình dáng hộp bánh, bên trên có hình một con gà
trống lớn. Ừm, đợi sau này cô bé có tiền, nhất định sẽ mua thật nhiều bánh quy
như thế này cho mẹ và các chị ăn.
Xuân Nha ôm bánh quy, xách con cóc ghẻ ra về. Tiêu Chính gọi vào ăn cơm.
Vừa ăn xong, cửa sân bỗng vang lên mấy tiếng. An Họa tưởng ai đến chơi muộn
thế này, mở cửa ra thì chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Xuân Nha đang chạy đi. Cúi
đầu nhìn xuống, trên mặt đất đặt một nắm đài sen lớn.