“Chị dâu, chị nói cho em biết, lời này chị nghe được từ đâu?”
Chu Mai Hoa thấy An Họa hỏi vậy thì nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, đáp: “Là
nhà Tiểu Lý bên hậu cần và mấy người nữa đứng đó bàn tán, bị chị nghe thấy”
Vốn dĩ mấy chuyện bát quái mới mẻ trong khu tập thể, Chu Mai Hoa luôn là người
biết đầu tiên. Nhưng ai cũng biết chị ấy có quan hệ tốt với An Họa, nên người ta
sẽ không nói xấu An Họa trước mặt chị ấy.
“Được, giờ chị dẫn em đi tìm nhà Tiểu Lý” An Họa nói.
“Em định đối chất trực tiếp à?” Chu Mai Hoa do dự: “Chưa chắc đã đối chất ra
được gì đâu”
Pháp không trách chúng, ai ai cũng nói, em có thể làm gì người ta? Nhưng An
Họa kiên trì, Chu Mai Hoa đành dẫn cô đi.
Vợ Tiểu Lý thấy An Họa, như dự cảm được điều gì, gượng gạo nhếch môi: “Đồng
chí An Họa”
An Họa đi thẳng vào vấn đề: “Là chị nói Đông Đông nhà tôi không phải con ruột
của Tiêu Chính?”
Vợ Tiểu Lý cuống quýt xua tay phủ nhận: “Tôi không có, tôi không có”
Chu Mai Hoa nhổ một bãi: “Chính tai tôi nghe thấy mà còn bảo không có? Ý cô là
tôi đang đặt điều à?”
“Chị Mai Hoa” Vợ Tiểu Lý mếu máo: “Cái này. cái này chẳng phải mọi người
đều nói thế sao, đâu phải mình tôi nói”
“Đều nói? Chị nghe được từ miệng ai?”
Vợ Tiểu Lý cúi đầu, không hé răng. An Họa lạnh lùng cười một tiếng: “Chị không
nói, tôi coi như tin đồn này là do chị dựng lên! Đi, theo tôi lên phòng chính trị, tôi
phải báo cáo tổ chức chị tội vu khống bôi nhọ! Không chỉ xử lý chị, mà còn xử lý
cả chồng chị nữa!”
Vợ Tiểu Lý mặt cắt không còn giọt máu, giọng run run như sắp khóc: “Đừng mà,
tôi sai rồi, nhưng thật sự không phải tôi dựng chuyện. Tôi cũng nghe Lưu Hồng
kể lại thôi”
An Họa kéo vợ Tiểu Lý đi tìm Lưu Hồng. Lưu Hồng khá sảng khoái, không đợi An
Họa dọa dẫm đã khai ra nguồn tin: “Tôi nghe Triệu Tuyết Tĩnh, vợ Trung đoàn phó
Trung đoàn 3 nói đấy”
An Họa cảm thấy cái tên Triệu Tuyết Tĩnh này hơi quen tai, nhưng nhất thời không
nhớ ra đã nghe ở đâu. Triệu Tuyết Tĩnh trông khá nhã nhặn, nghe nói là giáo viên
ở trường tiểu học số 1 của huyện, là người có học thức. Thấy An Họa đến tận cửa
chất vấn, cô ta không hề có vẻ chột dạ: “Tôi có kể cho Lưu Hồng nghe, nhưng lúc
kể tôi đã nhấn mạnh rõ ràng là chuyện này chưa chắc đã là thật, bảo chị ta đừng
có đồn bậy”
Lưu Hồng lập tức nhảy dựng lên: “Ý cô là tôi đặt điều, tất cả là lỗi của tôi hả?”
Triệu Tuyết Tĩnh nhún vai: “Tôi đâu có nói thế”
An Họa hỏi: “Thế chị nghe từ đâu? Dẫn tôi đi tìm người đó”
Triệu Tuyết Tĩnh đánh giá An Họa một lượt, đây là định truy tận gốc rễ sao?
Thật ra cô ta cũng khá muốn kết giao với An Họa, chỉ là chưa kịp tìm cơ hội thì đã
xảy ra chuyện này. Biết sớm An Họa là người hay để ý, cô ta đã không lỡ miệng
nói với Lưu Hồng một câu.
“Tôi nghe chị dâu Chiêu Đệ nói, tôi dẫn cô đi tìm chị ấy”
Đoàn người kéo theo sau lưng An Họa ngày càng đông, cuối cùng, tìm được đến
chỗ bà cụ Vương.
be-con-di-tim-chong/chuong-48-nhung-chuyen-nay-toi-deu-nghe-duoc-tu-chi-
toihtml]
Chu Mai Hoa chửi thề: “Tiên sư nó! Hóa ra là cái đồ già sắp chết này quấy
phá! Vương Hòa Bình không phải bảo đưa bà về quê sao, sao vẫn chưa đi? Nếu
nó không có tiền mua vé thì nói một tiếng, tôi cho mượn!”
Liêu Tam Muội bước ra: “Có chuyện gì thế ạ?” Từ khi Vương Hòa Bình định đưa
bà cụ Vương về quê, Liêu Tam Muội thẳng lưng hẳn lên, cũng không còn sợ bà cụ
như trước nữa.
Chu Mai Hoa kể lại sự việc một lượt, Liêu Tam Muội liền chán ghét liếc bà cụ
Vương một cái: “Mẹ, mẹ lại gây chuyện, anh Hòa Bình về lại mắng mẹ cho xem”
Giờ đến cả con dâu “thấp hèn” này cũng dám chỉ trích bà ta! Bà cụ Vương uất ức
trong lòng, bỗng cảm thấy khó thở. Bà ta há miệng hít vài cái, rồi ho mạnh một
tiếng, khạc ra cục đờm đặc mắc ở cổ họng, định nhổ ngay xuống chân An Họa
gần đó, thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của An Họa vang lên.
“Bà cụ Vương, bà ngậm máu phun người vu khống tôi lăng loàn như vậy, có
từng nghĩ vạn nhất tôi không chịu nổi lời ra tiếng vào, nhất thời nghĩ quẩn treo cổ
tự tử thì sao không? Bà chính là hại chết một mạng người đấy. Hì hì, nếu tôi
thật sự thành ma treo cổ, người đầu tiên tôi tìm chính là kẻ chủ mưu là bà. Nửa
đêm tôi sẽ hiện hồn đầu giường bóp cổ bà, cào nát mặt bà, cho bà cả đời không
yên ổn”
Bà cụ Vương bị dọa cho khiếp vía, ực một cái, nuốt ngược cục đờm đặc vào
trong. Bà ta cũng chẳng kịp thấy buồn nôn, há miệng kêu oan: “Chủ mưu gì chứ,
tôi không phải! Nói cô lăng loàn, nói con nhà cô không phải con ruột của bố nó,
đều không phải là tôi nói!”
“Thế là ai?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Bà cụ Vương không chút do dự chỉ tay sang phía đối diện: “Tôi nghe em gái của
Cát Hồng Anh nói đấy! Không tin tôi dẫn cô đi tìm nó, đi!”
________________________________________
Sau khi Cát Hồng Hà dùng chiêu nhảy sông tự tử để được ở lại, cuộc sống của
cô ta cũng chẳng quay về được như xưa. Vì mang tiếng xấu, những người khác
trong khu tập thể rất ít khi thèm để ý đến cô ta. Quan trọng hơn là Cát Hồng Anh
đối với cô ta đã khác trước.
Không hiểu sao, giờ Cát Hồng Anh luôn dùng ánh mắt soi mói, đánh giá để nhìn
cô ta. Sinh hoạt tuy không bạc đãi nhưng cũng không còn quan tâm yêu thương
như trước, càng khỏi nói đến chuyện lo toan việc đại sự cả đời cho cô ta. Cát
Hồng Hà chỉ đành lầm lũi cúi đầu, ở nhà lặng lẽ làm việc, không ra ngoài giao du,
cũng không nói nửa lời.
Khi thấy bao nhiêu người tìm đến tận cửa với bộ dạng hỏi tội, Cát Hồng Hà thậm
chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện hãm hại Lý Hàn Tùng đã qua
rồi mà, chẳng lẽ vẫn còn đến tìm cô ta gây phiền phức.
“Mọi người”
Bà cụ Vương nhảy lên phía trước, nắm lấy tay áo Cát Hồng Hà bắt đầu phun
nước miếng: “Là cô nói với tôi! Cô bảo vợ Phó Sư đoàn trưởng Tiêu ở tỉnh lỵ lẳng
lơ, cắm sừng Phó Sư đoàn trưởng! Cô nói đứa con nhà cô ta là con hoang, chính
cô nói!”
Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nếu là cô ta nói thì không lạ gì, dạo trước cô ta còn vu khống Chủ nhiệm Lý giở
trò lưu manh với mình cơ mà” “Đúng thế, lời từ miệng cô ta thì làm sao tin được”
“Tôi đã bảo đồng chí An Họa không phải hạng người đó mà, các bà cứ không tin!”
Cát Hồng Hà lập tức cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại. Cô ta không hề
nói trực tiếp với bà cụ Vương những lời này, là lúc trước cô ta và Tiểu Kiều bàn
tán riêng tư thì bị bà cụ Vương nghe lỏm được. Lúc đó cô ta còn lo lắng sợ cái
miệng rộng của bà cụ truyền ra ngoài, ai ngờ lo lắng đã thành sự thật.
“Tôi. tôi” Cát Hồng Hà cảm thấy trời đất quay cuồng. Tiếng tăm của cô ta vốn
đã hỏng rồi, nếu giờ còn bị gán thêm cái mác tung tin đồn nhảm, e là cô ta hoàn
toàn không còn cách nào tìm đối tượng ở khu quân khu được nữa.
An Họa nhìn thẳng vào Cát Hồng Hà: “Việc mình đã làm thì phải tự chịu trách
nhiệm. Cô muốn giống như lần vu khống Lý Hàn Tùng, viết thư xin lỗi công khai
cho tôi? Hay là muốn bây giờ tôi tát cho cô hai cái?”
Cát Hồng Hà ngẩn người. An Họa cao cao tại thượng nhìn xuống cô ta, ánh mắt
lạnh lùng vô tình, dường như giây sau sẽ xông lên đánh thật. Cát Hồng Hà sợ
hãi cực độ, thốt ra: “Những chuyện này tôi đều nghe được từ chị tôi!”