An Họa chằm chằm nhìn Cát Hồng Hà, nói: “Tôi không tin, chị Hồng Anh là chủ
nhiệm Hội phụ nữ, là tấm gương phụ nữ nổi tiếng ở khu tập thể chúng ta, là
người công minh, sao chị ấy có thể bịa đặt loại tin đồn bôi nhọ phụ nữ như thế
này được? Cô đừng có vì muốn phủi sạch tội lỗi mà đẩy trách nhiệm lên đầu chị
Hồng Anh!”
Cát Hồng Hà cuống đến mức nước mắt rơi lã chã: “Tôi không có đùn đẩy trách
nhiệm, thật đấy! Tôi mới quen chị bao lâu chứ, dù có muốn bịa đặt cũng chẳng
biết bịa thế nào”
Lúc này Cát Hồng Hà không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng nói ra sự thật, hoàn
toàn không nhận ra rằng chính tay mình đã đẩy chị gái vào nơi đầu sóng ngọn
gió.
An Họa quay lại nói với đám đông phía sau: “Mọi người nghe thấy cả rồi đấy, Cát
Hồng Hà tận miệng nói kẻ tung tin đồn là chị gái cô ta – Cát Hồng Anh”
Chu Mai Hoa tiên phong phụ họa: “Đúng thế! Chúng tôi đều nghe thấy cả, cô ta
không chối được đâu”
“Không ngờ Chủ nhiệm Cát lại là hạng người đó, trước đây bà ta còn hay nói chị
em phụ nữ phải giúp đỡ lẫn nhau kia mà”
“Lần trước vụ ‘phản gián’ bà ta chẳng phải cũng bị điều tra sao! Con người này
chắc chắn là bề ngoài một đằng, bên trong một nẻo rồi”
Chẳng biết là ai hô lên một tiếng: “Cát Hồng Anh về rồi kìa!”
Hôm nay Cát Hồng Anh tan làm sớm, ghé qua Sư bộ tìm Dư Bảo Sơn trước để
lén bàn bạc xem làm thế nào tống khứ Cát Hồng Hà về quê một cách êm thấm.
Bàn bạc mãi chẳng ra kết quả, chỉ đành đi về nhà. Cùng đi với họ còn có Tiêu
Chính, Trần Cương và Thạch Vĩ Quang.
Mấy người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện bâng quơ, còn Cát Hồng Anh thì mải
mê chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Đúng lúc này, phía đối diện bỗng xuất hiện một nhóm phụ nữ, khí thế hung hãn
tiến về phía này. Trần Cương ngơ ngác: “Có chuyện gì thế nhỉ? Họ định. đánh
nhau hội đồng à?”
Tiêu Chính liếc mắt thấy vợ mình, vừa định hỏi chuyện thì thấy vợ lao vút đến
trước mặt Cát Hồng Anh, giơ tay tát thẳng một phát vào mặt bà ta, chưa kịp để ai
phản ứng, cô lại trở tay bồi thêm một bái nữa.
Tiếng “chát chát” vang lên giòn giã, chấn động đến mức những người có mặt đều
sững sờ, bao gồm cả kẻ vừa bị ăn tát là Cát Hồng Anh.
“Hu hu hu hu” Người đánh người là An Họa lại òa khóc trước: “Số tôi sao mà
cái nơi hẻo lánh này tùy quân, kết quả lại bị người ta đồn là con tôi là con hoang.
Hu hu hu tôi không sống nổi nữa đâu”
“Tôi đi nhảy sông đây!” An Họa nói xong còn thật sự chạy bán sống bán chết về
phía bờ sông, nhưng chạy chưa được mấy bước đã bị Tiêu Chính ôm chặt lấy.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Gân xanh trên trán anh giật giật, anh nghiến răng hỏi: “Em đánh Cát Hồng Anh
là vì bà ta dội nước bẩn lên người em?”
An Họa vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Chính, khóc nức nở đầy đau lòng. Chu Mai
Hoa bị tiếng khóc của cô làm cho mủi lòng, thay cô thấy uất ức không chịu nổi, sụt
sịt nói: “Chứ còn gì nữa, Cát Hồng Anh vô duyên vô cớ đồn đại Đông Đông không
phải con ruột của chú, giờ cả khu tập thể ai cũng biết rồi, em gái tôi có mười cái
miệng cũng không giải thích nổi, chẳng phải chỉ còn đường chết sao”
Các bà vợ khác cũng bắt đầu lên tiếng đòi công bằng cho An Họa, không ai còn
tin vào chuyện đứa trẻ không phải con ruột Tiêu Chính nữa. Đạo lý rất đơn giản,
An Họa đã dám làm ầm lên thế này, lại còn công khai tát Cát Hồng Anh, chứng tỏ
cô có lòng tin, chỉ người không thẹn với lòng mới dám phơi bày mọi chuyện ra
ánh sáng.
Một tay Tiêu Chính ôm chặt lấy An Họa đang không ngừng khóc lóc, tay kia siết
chặt thành nắm đấm, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Cát Hồng Anh.
Cát Hồng Anh run cầm cập như cầy sấy, lần cuối cùng bà ta sợ hãi như thế này là
năm bị quân địch bắt làm tù binh. Bà ta theo bản năng phủ nhận: “Không, không,
tôi không có”
Bà cụ Vương thấy chuyện chưa đủ lớn, đẩy phắt Cát Hồng Hà lên phía trước:
“Em gái bà chính mồm chỉ đích danh bà, chúng tôi đều nghe thấy hết cả rồi”
be-con-di-tim-chong/chuong-49-don-vi-thong-bao-phe-binhhtml]
Cát Hồng Anh trợn mắt nhìn Cát Hồng Hà, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống
cô ta. Lúc này Cát Hồng Hà mới nhận ra, có phải mình không nên nói thật không?
Chị gái là chỗ dựa duy nhất, đắc tội với chị rồi thì ai giúp cô ta tìm đối tượng nữa?
Nhưng nếu không nói thật, cô ta phải gánh tội thay, hai cái tát của An Họa kia sẽ
giáng xuống mặt cô ta mất. Cát Hồng Hà cúi gầm mặt xuống.
Cát Hồng Anh lao vào Cát Hồng Hà, hai chị em xông vào cấu xé nhau: “Tao đối xử
với mày tốt thế mà mày lại hại tao! Biết thế tao không đón mày lên đây, cái đồ ám
quẻ! Đồ tiện nhân!”
“Đủ rồi!” Dư Bảo Sơn mặt xanh mét gầm lên.
Cát Hồng Anh không nghe, bàn tay vẫn vun vút giáng xuống người Cát Hồng Hà
đang ôm đầu. Dư Bảo Sơn đành phải lao qua, kéo phắt Cát Hồng Anh ra, gằn
giọng: “Còn chưa đủ mất mặt sao?!”
Cát Hồng Anh nhìn Dư Bảo Sơn, nước mắt lã chã rơi, bà ta còn hy vọng chồng
nói giúp mình vài câu, vậy mà ông ta lại chê bà ta mất mặt. Dư Bảo Sơn chán
ghét tột cùng, ngay từ đầu ông đã nhắc nhở Cát Hồng Anh chuyện không có bằng
chứng thì không được nói bừa, không ngờ bà ta chẳng để lời ông vào tai chút
nào.
“Anh Dư” Cát Hồng Anh lòng đầy tức tối, nhưng miệng vẫn biết đường cầu xin
người đàn ông của mình: “Anh không thể bỏ mặc em được”
Phía bên kia An Họa khóc càng thảm thiết hơn, miệng vẫn lẩm bẩm “không sống
nổi nữa”.
Tiêu Chính quay sang nhìn Trần Cương: “Sư đoàn trưởng, chuyện hôm nay nếu
không trả lại công bằng cho chúng tôi, tôi sẽ kiện lên Quân khu!”
Trần Cương vội nói: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu” Rồi
ông quay sang Dư Bảo Sơn: “Chính ủy Dư, ông xem chuyện này xử lý thế nào
đây”
Dư Bảo Sơn nhìn An Họa đang khóc, Tiêu Chính đang phẫn nộ, lại nhìn các bà vợ
xung quanh đang đầy vẻ chính nghĩa, chỉ cảm thấy đầu óc đau như búa bổ. Xử lý
thế nào đây? Chẳng qua là bồi thường xin lỗi. Nhưng trực giác của Dư Bảo Sơn
mách bảo, chỉ xin lỗi thôi chắc chắn không làm Tiêu Chính và An Họa hài lòng.
Thế là ông dứt khoát nói: “Chuyện này là đồng chí Hồng Anh sai, xử lý thế nào cứ
để Phó Sư đoàn trưởng Tiêu quyết định đi”
Cát Hồng Anh không phục: “Tôi đã bị cô ta tát hai cái rồi, còn muốn xử lý thế nào
nữa?”
“Bà định dồn người ta vào đường chết, bị tát hai cái thì thấm tháp gì?!” Chu Mai
Hoa mắng ngược lại.
An Họa tạm ngừng khóc, kéo kéo áo Tiêu Chính bảo anh cúi xuống, rồi nói thầm
vào tai anh vài câu. Tiêu Chính gật đầu ra hiệu đã rõ, sau đó nói lớn: “Không chỉ
kẻ chủ mưu phải chịu phạt, mà cả mấy người lan truyền tin đồn cũng vậy”
Những người tham gia bàn tán rất đông, An Họa chọn ra mấy người chủ chốt: vợ
Tiểu Lý, Lưu Hồng, Triệu Tuyết Tĩnh, Trương Chiêu Đệ, bà cụ Vương. tất cả phải
viết bản kiểm điểm, thư xin lỗi.
Riêng Cát Hồng Anh, ngoài bản kiểm điểm và thư xin lỗi, còn phải báo cáo lên
đơn vị công tác của bà ta, yêu cầu đơn vị thông báo phê bình toàn cơ quan.
Cát Hồng Anh cảm thấy trời đất như sụp đổ, thông báo phê bình ở đơn vị thuộc về
xử phạt hành chính, sẽ bị ghi vào hồ sơ lý lịch!
“Anh Dư!” Cát Hồng Anh cuống cuồng, giọng khản đặc: “Anh nói giúp em một câu
đi!”
Dư Bảo Sơn cũng không muốn Cát Hồng Anh bị thông báo phê bình vì điều đó
chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bà ta. Nhưng chẳng còn cách nào khác,
cái tính bướng bỉnh của Tiêu Chính là chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối không
bỏ qua, tình cảnh hiện tại không cho phép ông nói lời từ chối.