“Chậc chậc chậc, Dư Bảo Sơn nhìn đứng đắn thế mà lại có tư tình với em vợ!”
“Bà bảo con bé Hồng Hà kia nghĩ gì nhỉ? Dư Bảo Sơn hơn nó tận hai mươi tuổi
chứ ít gì, nó ham cái gì? Ham lão già tuổi cao chắc?”
“Ham chức to chứ ham gì nữa! Nhưng cuối cùng Dư Bảo Sơn chuyển ngành rồi
mà nó vẫn đi theo, tôi thật chẳng hiểu nổi”
“Có gì mà không hiểu, đâm lao phải theo lao thôi! Bà xem danh tiếng nó thối
hoắc thế rồi, còn gả cho ai được nữa? Chẳng lẽ để nó về quê? Nếu nó tìm được
nhà chồng tử tế ở quê thì ban đầu đã chẳng thèm lên đây”
“Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là tại cái tâm cao khí ngạo. Nếu ngay từ đầu nó cứ
thiết thực một chút, tìm lấy một anh cán bộ cơ sở, có chị gái anh rể chống lưng
phía sau thì đời nó sướng biết bao nhiêu”
“Chỉ hời cho lão Dư Bảo Sơn, già khú đế rồi còn vớ được cô gái trẻ còn trinh”
“Hai người đó sau này sống chưa chắc đã yên ổn đâu, chồng già vợ trẻ đâu có dễ
dàng thế. Đợi đến khi Dư Bảo Sơn sáu mươi tuổi răng rụng gần hết, Cát Hồng Hà
mới bốn mươi, đang tuổi sung mãn nhất, nhìn bề ngoài nó hiền lành thế thôi chứ
thực chất tâm cơ cũng cao lắm”
Chuyện bát quái nhà Dư Bảo Sơn trở thành đề tài bàn tán xôn xao trong khu tập
thể suốt một thời gian.
Mãi cho đến khi ngày thành lập quân đội đến gần.
Đơn vị tổ chức một buổi lễ kỷ niệm trang trọng và uy nghiêm, còn có đoàn văn
công quân khu xuống biểu diễn. Ngày diễn ra buổi lễ, hội trường cũng giống như
lúc chiếu phim, trong ngoài đều chật kín người.
An Họa vừa vặn được nghỉ nên cũng đi xem cho biết. Mấy đứa trẻ con chạy nhảy
nô đùa phía trước.
Chu Mai Hoa suốt dọc đường không ngừng than vãn: “Từ hồi bọn trẻ nghỉ hè đến
giờ, tai tôi chưa lúc nào được yên tĩnh, chỉ mong chúng nó sớm khai giảng thôi.
Nhà cô đứa nhỏ tuổi thế này lại hay, nghỉ hè cứ ném vào nhà trẻ là xong” Nhà trẻ
ở đây thực chất giống như một trại trẻ, nhiều gia đình đi làm nên mùa hè vẫn gửi
con vào đó để có người trông nom.
An Họa cười đáp: “Bé Đông Đông nhà em tính tình cũng trầm lặng hơn một chút”
Chu Mai Hoa tán đồng gật đầu: “Nó ngoan, chẳng bù cho thằng nhà chị, ở nhà thì
nghịch long trời lở đất, lại còn bướng, cứ hở ra là chạy ra bờ sông!”
An Họa hiến kế: “Chị đưa cháu đến Cung thiếu nhi đi. Ở đó nhiều khóa học lắm,
văn nghệ, thể thao, hội họa, thư pháp đều có cả. Tìm môn nào cháu hứng thú,
chắc chắn cháu sẽ thích đi ngay”
Chu Mai Hoa có biết Cung thiếu nhi nhưng trước giờ chẳng rõ ở đó làm gì, nghe
An Họa nói vậy thì thấy rất hay. “Mai chị đưa nó đi xem thử, để nó tự chọn!”
Hai người đang vừa đi vừa trò chuyện thì nghe thấy có người gọi tên An Họa. Cô
quay đầu lại nhìn, thấy một nữ đồng chí trẻ tuổi mặc quân phục.
“An Họa, đúng là cậu rồi! Tớ suýt nữa thì không nhận ra!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa lục tìm trong trí nhớ một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy thông tin về người
này. Trần Hương Quân, bạn học đại học của nguyên chủ, cũng là một trong số rất
nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ tên tra nam Trần Tư Ngạn.
An Họa nói với Chu Mai Hoa: “Chị vào trước đi ạ, em gặp người quen, nói chuyện
với cô ấy mấy câu”
Chu Mai Hoa dẫn đám trẻ đi vào trước.
be-con-di-tim-chong/chuong-56-sang-tac-nhachtml]
Trần Hương Quân quan sát An Họa, ánh mắt đầy tò mò: “Nghe nói cậu kết hôn từ
sớm, lại còn gả cho quân nhân, hóa ra là thật à”
An Họa hỏi: “Cậu mặc quân phục, chẳng lẽ cậu ở đoàn văn công?”
“Phải, tớ tốt nghiệp xong là được tuyển vào đoàn văn công luôn” Trần Hương
Quân ngập ngừng, “Cậu có biết. thầy Trần bị đưa đi cải tạo rồi không?”
An Họa biết, An Bá Hòe từng viết thư kể cho cô nghe kết cục của Trần Tư Ngạn.
Nhưng cô lắc đầu: “Tớ không biết”
Trần Hương Quân thở dài: “Nghe nói là phạm sai lầm về tư tưởng, vợ cũ của anh
ấy cũng đòi lại quyền nuôi con rồi, giờ anh ấy coi như là cô độc một mình”
An Họa nghi ngờ nhìn cô gái này, không lẽ cô ta vẫn còn thầm yêu gã rác rưởi kia
sao? Trần Tư Ngạn vẻ ngoài trí thức, có chút tài hoa, hồi ở đại học là nhân vật nổi
tiếng, là người khác giới được các nữ sinh bàn tán nhiều nhất. Khi tin đồn giữa
nguyên chủ và Trần Tư Ngạn nổ ra, nguyên chủ từng bị nhiều người ghen ghét,
kết quả khi Trần Tư Ngạn phủ nhận, họ lại quay sang thương hại cô, cho rằng
Trần Tư Ngạn không có trách nhiệm.
Hồi đó Trần Hương Quân còn đến an ủi nguyên chủ, bảo cô đừng vì một người
đàn ông không xứng đáng mà đau lòng. Sao bây giờ cô ta lại mang vẻ mặt tiếc
nuối, thương hại tra nam như thế?
Nhận ra biểu cảm của An Họa, Trần Hương Quân vội lắc đầu: “Tớ không có ý gì
khác đâu, chỉ là nghe tin một người quen cũ gặp nạn nên thấy cảm thán chút
thôi”
An Họa gật đầu: “Thế sự vô thường”
“Chúng ta không nói về anh ta nữa” Trần Hương Quân nhìn An Họa nói: “Thực ra
hôm nay gặp cậu, tớ chợt nhớ ra gần đây tớ có một việc khó khăn cần cậu giúp.
Cậu biết sáng tác nhạc đúng không? Đoàn tớ đang chuẩn bị tiết mục mới chào
mừng Quốc khánh, tớ tự viết một lời bài hát, muốn nhờ cậu phổ nhạc giùm. Nếu
được chọn sẽ có một khoản tiền thưởng đấy”
An Họa nghe vậy, mắt sáng rực lên.
Lý tưởng của nguyên chủ là trở thành một nghệ sĩ vĩ cầm vươn tầm quốc gia và
thế giới, nhưng do hạn chế của thời đại nên rất khó thực hiện. Còn lý tưởng của
bản thân An Họa lại là trở thành một nhà soạn nhạc, nhưng bị bố mẹ phản đối, ép
cô phải đứng trên sân khấu biểu diễn. Cô được đưa đi tham gia đủ loại cuộc thi
trong và ngoài nước, giải thưởng lấy không ít, nhưng thiên phú biểu diễn của cô
luôn thiếu đi một chút tinh tế.
Sau này bố mẹ ly hôn không quản cô nữa, cô liền chuyển sang khoa Sáng tác,
đồng thời bắt đầu làm sáng tạo nội dung trên mạng xã hội để tự nuôi sống bản
thân và nuôi dưỡng đam mê. Trước khi xuyên không, cô đã là một nhà sản xuất
âm nhạc khá có tiếng trên mạng. Tuy nhiên, những tác phẩm nổi tiếng của cô đều
là nhạc trẻ, phong cách chắc chắn có sự khác biệt rất lớn so với thời đại này.
Nhưng không sao, cô vốn dĩ giỏi nhất là sáng tác những bản nhạc hùng tráng,
hào hùng.
“Tớ có thể thử xem!”
Trần Hương Quân vui mừng nắm lấy tay cô: “Tốt quá! Nhưng phải cố gắng nhanh
một chút nhé, còn phải để thời gian để tập dượt nữa” Vốn dĩ họ đã chuẩn bị tiết
mục mới từ lâu, chỉ có điều mấy bản nhạc trước đều bị bác bỏ nên mới bị trì
hoãn. Đó cũng là lý do Trần Hương Quân muốn An Họa thử một phen, cứ mở
rộng mạng lưới, chọn người tài nhất.
An Họa cũng hiểu chắc chắn sẽ phải trải qua giai đoạn sàng lọc, nhưng nhiệt
huyết của cô không hề bị dập tắt, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu.
Sau khi nhận lời bài hát từ Trần Hương Quân, cô thậm chí cảm thấy cảm hứng
dạt dào, hận không thể vớ ngay lấy một nhạc cụ nào đó để bắt đầu tấu nhạc.
Nhưng trong khu quân khu này, tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy nhạc cụ gì, chỉ nghe
nói Lý Hàn Tùng thích kéo nhị, trong ký túc xá lúc nào cũng để một cây nhị.
Mãi đến ngày hôm sau đi làm, khó khăn của An Họa mới được giải quyết.
“Nhạc cụ á? Có chứ, trong kho sau hội trường có để một cây đàn dương cầm đấy.
Có điều món đó chẳng ai biết đánh, để đấy bao nhiêu năm rồi, bụi bám dày đặc,
chẳng biết có hỏng chưa nữa”