Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 660: Rốt cuộc em có nhớ anh không?



Chí Viễn ngoảnh đầu lại liền trông thấy ánh mắt của Cẩn Du, rất là bất đắc dĩ, “Nó

vẫn tính vậy mà, cậu lại chẳng biết sao”

Cô gái luôn đi cùng với Tiểu Hải Viên mỉm cười nhẹ, “Ừ, Tiểu Hải từ nhỏ đã như

vậy, thích đeo bám người khác, sợ cô đơn, luôn thích xung quanh ồn ào náo

nhiệt. Khi ở nước ngoài, lúc nào cũng nhắc tới mọi người, nói là nhớ ngày xưa

được đi học cùng”

Chí Viễn thở dài một tiếng trong lòng.

Cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiểu Mạch: Họp xong chưa?

Tiểu Mạch: Chưa, sao thế?

Chí Viễn nghĩ đi nghĩ lại, rồi vẫn nhập vào điện thoại một đoạn tin nhắn: Anh là

tuân theo trái tim mình, đừng để lại nuối tiếc.

Tiểu Mạch không trả lời nữa.

Chí Viễn cầm điện thoại đợi một hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ là một tiếng thở dài.

Vân Vũ

Tiểu Hải Viên vào phòng mất ba tiếng đồng hồ mới ra.

Lúc ra thì thuốc tê đã hết tác dụng, nhưng người còn chưa tỉnh táo lắm, trên

đường về phòng bệnh liên tục nói sảng.

Chí Viễn và mấy bạn nam cùng nhau, vất vả lắm mới đưa được Tiểu Hải Viên lên

giường bệnh, thì Tiểu Hải Viên đã nắm chặt tay Chí Viễn, bắt đầu khóc.

Chí Viễn: ..

Mọi người: ..

“Ông tổ ơi! Tay cậu còn đang truyền dịch kìa!” Chí Viễn ra sức giữ chặt tay

hắn, không cho hắn nghịch ngợm.

Tiểu Hải Viên ôm chặt cánh tay anh mà oà khóc, “Sao cậu lại nỡ lòng thế hả? Bao

nhiêu năm nay có nhớ tớ không? Cậu biết tớ ngày nào cũng nhớ cậu không? Nhớ

mà không dám gọi điện cho cậu, sợ cậu không vui, sợ cậu một khi không vui thì

lại càng không thèm để ý đến tớ nữa. Tớ thật sự không được lòng cậu đến vậy

sao? Nhưng tớ vẫn thích cậu, phải làm sao bây giờ? Cậu nói cho tớ biết phải làm

sao đây!”

Chí Viễn: ..

Mọi người: ..

“Hải Viên” Chí Viễn cố gắng ngăn hắn nói tiếp, “Tớ là Chí Viễn”

mat/chuong-660-rot-cuoc-em-co-nho-anh-khonghtml]

Nhưng lúc này đây, Tiểu Hải Viên hoàn toàn không phải là lẽ thường có thể

khuyên can được, chỉ biết khóc nức nở, hỏi đi hỏi lại: Tớ nhớ cậu chết đi được,

cậu biết không! Cậu thật sự, thật sự chẳng nhớ tớ chút nào sao? Cậu thật sự

không thích tớ à?

Chí Viễn cuối cùng không khuyên nữa, ngồi bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn,

ngăn không cho hắn cựa quậy lung tung.

Cẩn Du và mọi người sững sờ một hồi lâu, hỏi Chí Viễn, “Hay là. bọn tớ về trước

nhỉ?”

Một bạn học khác phụ họa, “Ừ, thấy Hải Viên bình an, bọn tớ cũng yên tâm rồi”

Chí Viễn thực sự đau đầu, các y tá ra vào trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng ai

oán của Tiểu Hải Viên, lại nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của hai người, không ai

là không có vẻ mặt kỳ quái.

Nghe lời Cẩn Du mọi người nói, anh bất đắc dĩ gật đầu, “Các cậu về trước đi,

hôm khác hắn tỉnh táo rồi hãy đến”

Trong chớp mắt, Cẩn Du và mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại Chí Viễn, và cô gái đi

cùng Tiểu Hải Viên.

Cô gái hơi ngại ngùng, nói với Chí Viễn, “Xin lỗi nhé, bây giờ cậu ấy chưa tỉnh,

nghịch ngợm lắm”

Chí Viễn là bác sĩ, còn gì không hiểu? Gật đầu, “Không sao, tớ biết tính cậu ấy

mà”

Tiểu Hải Viên khóc lóc nghịch ngợm gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng yên

lặng, có vẻ buồn ngủ lịm đi.

“Hải Viên?” Chí Viễn vội vàng gọi hắn dậy, không thể để hắn ngủ.

“Hửm?” Tiểu Hải Viên khụt khịt một tiếng, nắm chặt tay Chí Viễn, “Cậu đừng

đi, đừng bỏ tớ một mình”

“Tớ không đi, tớ ở đây với cậu” Chí Viễn đã không muốn giải thích mình là ai

nữa, dù sao giải thích hắn cũng chẳng nghe vào.

“Chí Viễn” Tiểu Hải Viên chợt mơ màng khóc lóc lầm bầm.

Chí Viễn: .. Không phải, cậu biết tớ là ai à? Mớ lời nãy giờ của cậu, không phải

thật sự nói với tớ đấy chứ?

“Chí Viễn” Tiểu Hải Viên nheo mắt, rên rỉ, “Vẫn là cậu tốt nhất, cậu tốt hơn

thằng vô tâm kia nhiều”

Một bóng người xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Chí Viễn ngẩng đầu nhìn, trời ạ,

“thằng vô tâm” đã tới rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.