Trên xe buýt có rất nhiều dân đảo bình thường, đại đa số đều mặc đồ trắng, đàn
ông thì một màu sơ mi trắng, làn da rám nắng, tay cầm nón lá màu nâu, trong giỏ
đựng đồ đạc. Trong không khí phảng phất mùi tanh của cá và vị ngọt lịm đến nồng
nặc của trái cây nhiệt đới.
“Em gái, em đội cái này vào cho đỡ nắng” Một người thím trung niên rất đon đả,
thấy Tần Dao da trắng, lại biết cô mới lên đảo nên sợ cô bị cháy nắng, liền đưa
cho cô chiếc nón lá để che ánh mặt trời.
“Đừng nhìn lúc này nắng không thấy nóng, chứ nó gắt lắm đấy”
Ánh nắng trên đảo rất độc, tia cực tím mạnh, nhưng vì gió biển mát rượi nên
chiếu vào người không thấy nóng nực, bù lại rất dễ bị sạm da và cháy nắng.
“Cảm ơn chị nhé” Tần Dao cũng không chê, nhận lấy chiếc nón rồi đội nghiêng
trên đầu để chắn bớt ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Xe buýt chạy mất bốn năm tiếng đồng hồ, Tần Dao cũng chẳng biết ngồi xe buýt
khổ hơn hay đi tàu khổ hơn, tất cả đều giống như lũ cá mắc cạn trong lưới, đang
vùng vẫy vì khát nước.
Xuống xe buýt, trong tầm mắt hiện ra một chiếc xe jeep quân dụng đang đỗ đó,
chính là xe đến đón cô.
Tần Dao xách hành lý đi tới, Điền Thục Vân nhanh chân như cắt, vội chạy lên
trước, miệng nói lớn: “Đồng chí ơi, anh có biết chị tôi không, chị ấy tên là Bạch
Thu Linh”
Bạch Thu Linh? Quả nhiên là nữ chính.
“Ồ, là đồng chí Điền Thục Vân phải không, chị dâu có dặn tôi rồi, lên xe nhanh đi”
Tài xế là một thanh niên ngoài hai mươi, mặt gầy, da đen, đôi lông mày rậm, trông
rất thật thà. Anh ta nhận lấy hành lý của Điền Thục Vân rồi bỏ vào thùng xe phía
sau.
Điền Thục Vân mở cửa xe, lúc quay đầu lại nhìn Tần Dao còn đưa mắt đắc ý khoe
khoang.
Tần Dao xách hành lý đi đến.
Điền Thục Vân vội thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Cô lại đây làm gì?”
Tần Dao không thèm chấp cô ta, nhìn về phía anh tài xế trẻ tuổi, mở lời: “Chào
anh, tôi là Tần Dao”
Tài xế nhìn thấy cô thì há hốc miệng, mãi một lúc mới hoàn hồn: “Ồ, ồ, đồng chí
Tần Dao, chỉ còn thiếu mỗi cô thôi, chị dâu dặn tôi đón cả hai người qua đó. Hành
lý cứ để đó tôi bê cho, cô lên xe trước đi”
“Cảm ơn anh nhiều nhé” Tần Dao đưa cho anh ta một bọc giấy dầu, bên trong
đựng mấy món đồ chiên giòn như bánh tai mèo: “Có chút đồ ăn vặt, anh ăn thử đi.
Anh chờ lâu chưa? Ăn chút cho đỡ đói”
“Cái này. cái này không nên đâu” Miệng thì nói vậy nhưng anh tài xế trẻ cứ nhìn
chằm chằm vào bọc đồ ăn không rời mắt.
Thanh niên ngoài hai mươi đang tuổi ăn tuổi lớn, trên đảo không thiếu cá thịt,
nhưng mấy món bánh chiên này thật sự rất hấp dẫn, thường chỉ lễ tết mới được
ăn.
Bố của Tần Dao là đầu bếp nên làm mấy món chiên này tiện hơn người bình
thường nhiều, chẳng cần đợi đến lễ tết.
Tần Dao đẩy đưa vài câu, anh tài xế tươi cười nhận lấy, nếm thử mấy miếng bánh
tai mèo, rồi Tần Dao lên xe.
Điền Thục Vân ngồi trên xe thấy bọc đồ chiên kia thì trong lòng không khỏi hậm
hực, thèm thuồng.
van-nien-dai/chuong-10.html]
Tần Dao lên xe xong liền liếc nhìn cô ta một cái rồi tự mình ăn hai miếng cho đỡ
đói, nhất quyết không mời.
Đã là đối tượng đối chiếu thì bọn họ vốn ở hai thế đối lập tự nhiên rồi.
Tần Dao chẳng hứng thú gì với việc nịnh bợ nữ chính, cũng chẳng muốn xây
dựng quan hệ tốt đẹp gì, chưa kể cô em họ Điền Thục Vân của nữ chính lại là
hạng người này, càng không cần thiết phải dây dưa qua lại.
Hiện tại cô chỉ muốn “tìm việc làm”, nghĩ cách để ở lại đảo.
Ăn vài miếng bánh, anh tài xế trẻ tuổi cũng bắt đầu cởi mở hơn. Anh chàng này
tên là Hoắc Uy, nhập ngũ được ba năm rồi, anh ta có một người mợ họ là Cát Vân
Hà, y tá trưởng của bệnh viện quân đội ở đây.
“Mợ tôi ngày thường rất thích làm mai mối cho mọi người đấy” Hoắc Uy vừa cầm
vô lăng vừa bóng gió nói.
Hai cô gái trẻ ngồi phía sau này nói là đến thăm thân nhân, có khi đều mang mục
đích tìm đối tượng cả.
Điều kiện trên đảo tuy gian khổ, nhưng chế độ bảo đảm của đơn vị hải quân rất
tốt, lại có thêm phụ cấp biên phòng, ra khơi cũng có phụ cấp hành trình tính theo
giờ, kinh tế sẽ không gặp khó khăn gì lớn.
Tần Dao trông trắng trẻo mập mạp, nhà lại ở thủ đô, ở thành phố lớn về chắc gì
đã chịu về đây tìm đối tượng, Hoắc Uy liền mở lời ướm thử.
Tần Dao không đáp lời, Điền Thục Vân đã vội hỏi: “Ở chỗ các anh, sĩ quan nam
chưa vợ có điều kiện tốt nhất là ai thế?”
Hoắc Uy ngẩn người: “Điều kiện tốt nhất à? Chắc là Đội trưởng Cố rồi”
Nói xong, anh ta hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Dao một cái rồi lại tiếp tục nhìn về
phía trước.
Đội trưởng Cố điều kiện tốt thật, nhưng là một “khúc xương khó gặm”. Theo lời
mợ anh ta kể, lúc đầu mợ cũng nhiệt tình giới thiệu mấy đối tượng cho Đội trưởng
Cố, nhưng anh đều dửng dưng. Ngặt nỗi mấy cô gái trẻ ở đoàn văn công, bệnh
viện, trường học, cô nào đến cũng nhắm trúng anh, cứ nài nỉ Cát Vân Hà làm cầu
nối khiến bà cũng phát phiền.
Mãi đến khi người nhà Đội trưởng Cố sắp xếp người đến, mới có một buổi xem
mắt rình rang. Cô gái Trần Bảo Trân từ thành phố lớn đến có khí chất và hình ảnh
khác biệt hẳn so với mọi người, cuối cùng cũng không thành. Đội trưởng Cố
không ưng, cô nàng thành phố này lại bị sĩ quan lớn tuổi Cao Kiến Quốc đi theo
xem náo nhiệt hớt tay trên.
Cao Kiến Quốc là con em gia đình nông thôn, nhập ngũ từ lúc còn nhỏ, cũng có đi
học được vài năm. Sau khi vào quân đội, đêm đêm thắp đèn đọc sách bị chỉ huy
nhìn thấy, biết anh có chút văn hóa, ngoại hình lại chính trực bảnh bao nên đã đề
cử anh đi học trường sĩ quan. Cao Kiến Quốc cũng biết nắm bắt cơ hội, thể hiện
xuất sắc ở trường, sau khi tốt nghiệp được phân về hạm đội, tuổi còn trẻ đã lên
chức phó trung đoàn, là một sĩ quan trẻ ưu tú.
Gia cảnh Cao Kiến Quốc không tốt, chỉ có điều kiện cá nhân xuất sắc, mắt nhìn
cũng khá cao, mấy cô gái bình thường anh không ưng. Lần này gặp được Trần
Bảo Trân liền nắm chắc cơ hội rước nàng về dinh, khiến bao nhiêu sĩ quan bình
thường khác phải ghen tị.
Cô gái thành phố từ thủ đô tới, sinh ra đã trắng trẻo, điều kiện gia đình tốt, lại có
học thức, bố mẹ còn là cán bộ, lấy được một người vợ như thế ai mà chẳng
ngưỡng mộ?
Có điều cuộc sống không chỉ là sự lãng mạn mơ mộng, mà sau khi kết hôn còn là
chuyện củi gạo dầu muối. Cô tiểu thư thành phố ở trên hòn đảo này chẳng biết
làm gì, cuộc sống cứ loạn cào cào cả lên, hai vợ chồng dăm bữa nửa tháng lại cãi
nhau một trận khiến ai nấy đều ngã ngửa.
Nhiều sĩ quan không khỏi cảm thán: Lấy vợ phải lấy người hiền.
Cô gái thành phố yểu điệu không thể thay cơm ăn được, phải có một người vợ
hiền biết lo toan việc nhà mới ổn.
Kể từ đó, không ít sĩ quan nam khi tìm đối tượng đã thực tế hơn nhiều. Mợ của
anh ta cũng thường xuyên lấy chuyện nhà vợ chồng Trần Bảo Trân ra làm ví dụ
điển hình để khuyên nhủ các sĩ quan nam đừng quá quan trọng ngoại hình gia
cảnh, người biết vun vén cuộc sống mới là tốt nhất.