Chỉ nghe thấy Điền Thục Vân ở phía sau lải nhải cùng mấy nữ thanh niên tri thức
bàn chuyện kết hôn, tìm đối tượng.
Tàu cập bến Da Thành lúc tám giờ rưỡi, tính ra họ đã lênh đênh trên biển khoảng
hai mươi sáu, hai mươi bảy tiếng đồng hồ.
Tàu cập bờ, dòng người trật tự xuống tàu. Tần Dao sau khi được nghỉ ngơi cả
một ngày thì tinh thần rất sảng khoái, cô chủ động cầm lấy vali và ba lô, không
thèm liếc nhìn mặt Cố Trình lấy một cái.
Cô cũng chẳng thèm chào tạm biệt anh, vốn dĩ họ cũng chỉ là người dưng nước
lã.
Biết được mức độ thiện cảm thật sự của Cố Trình dành cho mình, Tần Dao cả
ngày ở cạnh anh đều thấy không thoải mái. Phải rồi, cô không còn là hoa khôi
xinh đẹp nữa mà là một con béo nặng bảy mươi ký, người ta bề ngoài không nói
gì nhưng sau lưng chắc chắn là chê bai cô, cho rằng cô mặt dày bám đuôi gây
phiền phức.
Đầy rẫy sự hoài nghi về cô, vậy anh nghi ngờ cô cái gì? Nghi ngờ cô tự đa tình?
Hay nghi ngờ cô có ý đồ xấu với anh?
“Cho tôi một phòng, ở một đêm” Tần Dao lấy giấy giới thiệu ra, điền đầy đủ thông
tin, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm tại nhà khách.
Cô xách hành lý lên lầu, phòng ở trên tầng hai. Đẩy cửa vào, trong phòng hơi có
mùi ẩm mốc, điều kiện ở đây khá bình thường, căn phòng nhỏ chỉ có vài món đồ
gỗ đơn giản.
Nước trong nhà vệ sinh chảy rất yếu, mãi mới hứng được một chậu. Tần Dao rửa
mặt qua loa rồi nằm lặng yên trên giường. Nằm một lát, như chợt nhớ ra điều gì,
cô lấy từ trong ba lô ra một mảnh giấy nhỏ, bên trên là nét chữ bay bổng ghi một
địa chỉ.
Tần Dao xé nát mảnh giấy đó thành từng mảnh nhỏ, không chút luyến tiếc ném
thẳng vào thùng rác.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Cậu em thối, cảm ơn vì đã ghét tôi như thế mà vẫn còn
rảnh rỗi dắt tôi ra ngắm sao nhé.
Nhưng mà, sau này đừng bao giờ gặp lại nữa.
“Tần Dao”
Lúc xuống tàu, Cố Trình đã gọi cô mấy tiếng, nhưng cô gái nhỏ đứng giữa đám
thanh niên tri thức cứ coi như không nghe thấy, cứ như thể việc đi tàu đã lấy đi
nửa cái mạng của cô, cô chỉ muốn bay thẳng xuống tàu ngay lập tức.
Lúc này thì lại chẳng thấy chê hành lý nặng nữa.
Cả ngày hôm nay tâm trạng Tần Dao không tốt, Cố Trình còn tưởng cô bị say
sóng, mệt mỏi cả ngày nên định bụng để cô lên bờ nghỉ ngơi một lát là sẽ hồi
phục.
Cố Trình cố tình đứng cách xa cô, sau khi xuống tàu anh gặp lại mấy người đồng
đội cũ ở cảng, dặn dò vài câu công việc.
“Đội trưởng Cố, anh đang nghỉ phép à? Sao lại ăn mặc thế này”
“Tôi đi công tác một chuyến”
Cố Trình đi lấy bưu kiện gửi ở nhà đồng đội, bên trong có một bộ quân phục của
anh. Ngày mai nộp hồ sơ tài liệu xong, anh còn phải đến cơ quan bên này đóng
dấu mới có thể theo tàu quay về.
Làm xong mọi việc, Cố Trình ma xui quỷ khiến quay lại bến cảng nhưng không
thấy bóng dáng người quen kia đâu nữa.
“Muộn thế này chắc cô ấy đi nghỉ rồi” Cố Trình có chút bực bội. Cả ngày hôm nay
Tần Dao chẳng nói với anh câu nào làm anh thấy không thoải mái chút nào.
Không chỉ không nói chuyện, cô cũng không cho anh ăn gì, kẹo cũng không có,
trước khi xuống tàu lại càng không thèm nói một lời, cứ vội vàng như đi chạy
loạn.
Cứ như thể cô hoàn toàn coi anh là người vô hình vậy.
van-nien-dai/chuong-9.html]
Anh thấy tâm lý mình thật kỳ lạ. Anh có nghi ngờ Tần Dao, nhưng một cô gái trẻ
mới mười tám tuổi, lần đầu đi tàu nhìn thấy biển cả, đầu óc toàn những ảo tưởng
bay bổng, chẳng qua chỉ hỏi mấy câu ngây ngô ngốc nghếch, là do bản thân anh
quá đa nghi, chim sợ cành cong mà thôi.
Chương 5
Nghỉ ngơi ở nhà khách một đêm, Tần Dao dậy sớm, theo lời giới thiệu của nhân
viên phục vụ, cô đi bộ ra vịnh biển gần đó, đi chân trần trên bãi cát vàng nhạt
ngắm bình minh.
Ánh ban mai vàng rực nhuộm thắm cả mặt biển. Nhìn gần thì sóng vỗ rì rào, liên
tục tràn lên bãi cát, nhưng nhìn ra xa, mặt biển lại mang đến cảm giác bình yên vô
tận, làn nước xanh trong vắt lặng lẽ nằm đó.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua mặt, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành
nguyên sơ gột rửa cả lồng ngực, khiến cả người sảng khoái.
“Đẹp quá! Thoải mái quá đi mất!”
Lên đảo rồi, cứ như bước vào một thế giới khác, trời vừa sáng là sắc màu lãng
mạn của thế giới cổ tích hiện ra.
Tần Dao xách giày, đi chân trần trên bãi cát để lại một chuỗi dấu chân. Sau khi
dạo một vòng, cô xỏ giày vào, nhìn những cây dừa cao gầy nghiêng ngả đằng xa
mang đậm phong vị lạ lẫm, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Hèn chi sau này đảo lại là nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời.
Môi trường tốt, tâm trạng cũng tốt theo, Tần Dao thu xếp lại cảm xúc, quên hết
chuyện ngày hôm qua đi. Cô và Cố Trình mới quen nhau có vài ngày, cứ coi như
một cuộc tình cờ gặp gỡ thoáng qua thôi.
Quay lại nhà khách, bữa sáng là cháo ngũ cốc đơn giản và bánh màn thầu. Ăn
xong, cô gọi điện cho bạn thân Trần Bảo Trân báo rằng mình đã lên đảo.
“Dao Dao, cậu đến rồi à! Tốt quá!”
Trần Bảo Trân dặn dò cô cách đi đến khu tập thể người nhà của căn cứ. Cô phải
bắt xe buýt chạy dầu trên đảo trước, sau khi xuống xe, cô ấy sẽ đi xe jeep của
đơn vị ra đón.
Trần Bảo Trân tỏ ra rất hào hứng trong điện thoại, còn sắc mặt Tần Dao vẫn thản
nhiên. Cô không phải Tần Dao thật sự nên chẳng có tình chị em gì với Trần Bảo
Trân, cô cũng chẳng rõ tình cảm thật của hai người này thế nào.
Biết đâu lại là tình chị em nhựa thì sao?
Tám giờ sáng có một chuyến xe, Tần Dao mang theo hành lý lên xe buýt. Cùng
chuyến xe còn có Điền Thục Vân, cô ta nhìn Tần Dao với vẻ đầy kinh ngạc.
Tần Dao không phải thanh niên tri thức sao?
Điền Thục Vân ngồi ở hàng ghế đầu, Tần Dao cất gọn hành lý rồi ngồi vào hàng
ghế thứ hai phía sau, sát cửa sổ. Lúc này nắng rất đẹp, bên ngoài những rặng
dừa và chuối xanh mướt, ánh nắng chiếu vào những tán lá xanh dày như ngọc,
hắt lên mặt Tần Dao khiến làn da cô trắng nõn mịn màng như ngọc thạch.
Điền Thục Vân quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy góc mặt xinh đẹp của Tần Dao,
không khỏi cắn môi.
Đêm hôm kia dùng đèn pin soi trong khoang tàu nhìn không rõ lắm, nghe có
người nói ngũ quan của Tần Dao thanh tú xinh đẹp, Điền Thục Vân còn nghĩ một
con béo nặng bảy mươi ký thì có xinh đẹp đến mấy cũng được bao nhiêu?
Trắng, thật sự rất trắng, trên cả chuyến xe này, chỉ có Tần Dao ngồi đó là trắng
nhất.
Không phải kiểu trắng bệch thiếu sức sống, mà trắng hồng rạng rỡ như trái vải
mới bóc vỏ, căng mọng đầy sức hút.
Nghĩ đến mấy tiếng “Xấu Xấu” phát ra từ miệng cô, mặt Điền Thục Vân nóng
bừng khó chịu. Cô ta quay mặt đi, không thèm nhìn Tần Dao nữa, thầm nghĩ béo
thì vẫn là béo, có trắng đến mấy thì cũng chỉ là một con béo trắng mà thôi.
Hơn nữa, Tần Dao chắc gì đã gả được vào nơi tốt như mình. Điền Thục Vân đến
thăm chị họ, hy vọng cũng gả được cho một sĩ quan cán bộ, còn Tần Dao thì sao?
Cô ta đang trò chuyện rôm rả với một gã đánh cá cơ mà.