Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 12



Tần Dao không rõ Tần Dao nguyên bản có mức độ thiện cảm với Trần Bảo Trân là

bao nhiêu, nhưng giờ cô là Tần Dao, cô phải duy trì đoạn tình cảm này.

Trần Bảo Trân có độ hảo cảm với cô là 88, cô cũng phải nảy sinh thiện cảm tương

ứng với Trần Bảo Trân.

Cô muốn làm bạn với Trần Bảo Trân!

Tần Dao vui vẻ cùng Trần Bảo Trân về nhà, một người lính trẻ đến giúp cô xách

hành lý. Hai người dắt tay nhau đi vào trong, phải vòng qua một đoạn mới thấy

sân nhà Trần Bảo Trân.

Trần Bảo Trân chỉ tay về phía trước: “Kìa! Nhìn đằng kia kìa! Cậu thấy cái sân đầy

rau xanh đằng đó không? Chính là nó đấy!”

Tần Dao chớp chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn mảnh sân phủ đầy giàn leo

xanh mướt cách đó không xa. Trong sân trồng đủ loại rau củ mọng nước, bao

quanh bởi một vòng hàng rào, giàn giáo được dựng chắc chắn, treo lủng lẳng

những quả mướp căng tròn và cà chua đỏ mọng, tràn đầy sức sống.

Đây là sân nhà Trần Bảo Trân sao? Chăm sóc tốt quá, đúng chất phong cảnh điền

viên hái cúc dưới giậu đông, thong dong nhìn núi Nam.

Điều này đại diện cho một vụ mùa thu hoạch tốt đẹp.

Cô bạn này cũng khéo tay đấy chứ, môi trường sống rất tuyệt.

Tần Dao phấn khởi, phong cảnh khu tập thể thật đẹp, bầu trời xanh trong vắt, mây

trắng lững lờ, những hàng dừa cao vút và lá chuối xanh rì. Những dãy nhà hai

tầng tạo cảm giác khoáng đạt, không hề bức bối.

“Đến rồi” Đi đến trước sân, Tần Dao định vào trong hái mấy quả cà chua bi đỏ

rực, ai ngờ Trần Bảo Trân bên cạnh kéo cô lại một cái, chỉ vào cái sân sát vách

bảo: “Dao Dao, bên này cơ”

Tần Dao: “?”

Cái sân bên cạnh cỏ dại mọc um tùm, cây cối ngổn ngang không rõ là cỏ hay hoa,

góc sân có mấy cây cải chíp lá đầy lỗ thủng. Tần Dao vừa nãy còn tưởng sân này

không có người ở.

“Đấy là nhà cô giáo Bạch hàng xóm” Trần Bảo Trân chẳng chút hổ thẹn, chỉ vào

cái sân hoang tàn đổ nát của mình: “Đây mới là nhà mình. Nhìn xem, rau mình

trồng trong sân đấy, tối nay mình nấu cho cậu ăn”

“Đích thân bạn cậu trồng đấy, cậu nhất định phải nếm thử”

Tần Dao nhìn chằm chằm mấy cây cải chíp suy dinh dưỡng ở góc sân, mặt đầy

do dự. Cô đi tới, ngồi xổm xuống, phát hiện lá cây vừa trắng vừa vàng, lại còn đầy

lỗ sâu đục. Cô lật mặt sau lá lên xem, bên trên chi chít những chấm trắng nhỏ,

nhìn kỹ thì thấy có mấy con sâu màu vàng đang bò.

Khóe miệng cô giật giật, ngón tay quẹt một cái, di chết cả một đám nhện đỏ trên

mặt lá.

“Á! Á!” Trần Bảo Trân hét lên lùi lại phía sau: “Sâu, có sâu! Cứu mạng cứu mạng!”

Tần Dao định thần nhìn lại, một bụi cây nhỏ không rõ là loại gì đang treo lủng lẳng

bảy tám con sâu róm đen sì, chúng đang gặm nhấm những chiếc lá xanh.

Trần Bảo Trân: “Tại sao lại có nhiều sâu róm thế này?!”

Tần Dao im lặng: “Quà tặng của lũ bướm đấy”

Sâu róm tuy xấu xí, nhưng chúng đúng là do bướm để lại, sau này cũng sẽ hóa

thành bướm.

Tần Dao đánh bạo nhặt một cành tre nhỏ, tiến lại gần chọc chọc mấy con sâu

trên cành: “Cậu trồng cây gì đây?”

“Không biết, hình như là hoa, mình rắc hạt giống rồi nó mọc lên đấy. Nó nở hoa

nhỏ xinh lắm, cậu đừng có làm chết nó nhé”

Dù bụi cây đầy sâu róm nhưng Trần Bảo Trân vẫn không nỡ vứt đi, cô còn muốn

cứu vãn một chút, dù sao đó cũng là một trong số ít cây có hoa trong sân.

Tần Dao gạt một con sâu róm đen xuống, sau đó lùi lại một bước, dẫm phải một

cây hoa dạ yến thảo thấp tịt. Thế là như thể chọc phải tổ ong vò vẽ, cô nàng mập

mạp một trăm bốn mươi cân này lập tức lùi lại ba bước, cũng hét toáng lên: “Á á

á á!!”

van-nien-dai/chuong-12.html]

Trên cây dạ yến thảo bám đầy bọ phấn trắng, chúng dính chặt trên lá không động

đậy, Tần Dao vừa dẫm lên đã làm kinh động tất cả. Đám bướm trắng nhỏ bay tán

loạn như bụi phấn mù mịt khắp trời, nhìn rợn cả người.

Trần Bảo Trân cao gần mét bảy trốn sau lưng Tần Dao, hai người đồng tâm hiệp

lực vứt cây dạ yến thảo đầy bọ trắng kia ra ngoài.

Tần Dao mồ hôi hột chảy ròng ròng: “Trân Trân, cậu rốt cuộc là đang làm vườn

hay là đang nuôi thú cưng vậy?”

Trần Bảo Trân: “Mình trồng hoa với rau mà”

“Hoa với rau cậu trồng chẳng ra làm sao” Tần Dao cạn lời: “Nhưng đám thú cưng

nhỏ trong sân này thì cậu nuôi béo tốt đấy”

Cô bạn này đúng là nhân tài, gom đủ các loại sâu bệnh.

Tần Dao đứng thẳng người, quay đầu nhìn sân nhà nữ chính Bạch Thu Linh xanh

mướt đầy rau trái, rồi lại nhìn cái sân đầy sâu bọ của Trần Bảo Trân. Làm nhân

vật đối chiếu thì Trần Bảo Trân đúng là quá tròn vai.

Nữ chính Bạch Thu Linh cũng chẳng dễ dàng gì. sân bên cạnh đầy sâu bệnh thế

này, rau cô ấy trồng cũng dễ bị lây lan.

Mà phía Trần Bảo Trân đầy sâu bọ cũng có nghĩa là tất cả đám hại trùng đều chạy

hết sang sân cô rồi, trở thành hàng phòng thủ đầu tiên cho vườn rau của nữ

chính.

Tần Dao không học ngành nông nên cũng không biết phán đoán thế nào cho

đúng.

Trần Bảo Trân vén lọn tóc bên phải ra sau tai, khoanh tay đứng một bên. Nhìn bề

ngoài, cô vẫn là cô giáo dạy nhạc ưu nhã, cô cao ngạo nói: “Mình không nuôi

động vật, mình thấy bẩn”

Tần Dao cạn lời: “”

Cô thuận miệng hỏi: “Mấy cây cải cậu trồng trong sân, cậu đã ăn lần nào chưa?”

Cái thứ này có thể cho vào miệng được không? Toàn là lá nát không biết đã bị lũ

sâu đánh chén bao nhiêu lần rồi.

Trần Bảo Trân lắc đầu: “Chưa ăn”

“Tại sao?”

“Chẳng phải là đợi cậu đến sao” Trần Bảo Trân nói một cách rất tự nhiên.

Trần Bảo Trân đi tới trước mặt Tần Dao, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt vừa xúc

động vừa phấn khích: “Dao Dao, đây là mình đặc biệt trồng cho cậu ăn đấy, cậu

Nếu không phải một lần nữa xác nhận độ hảo cảm của Trần Bảo Trân với mình là

88, Tần Dao thật sự sẽ tưởng con nhỏ này đang nói mỉa. Cải chíp Trần Bảo Trân

trồng mà ăn được à? Đã thế còn đặc biệt chỉ để dành cho mỗi mình cô ăn.

“Dao Dao, cậu nhất định phải ăn đấy!”

Tần Dao: “Cậu ăn thì mình mới ăn”

Trần Bảo Trân: “Không được, cái này là đặc biệt dành cho cậu mà”

..

Tần Dao: “Mình bóp chết cậu bây giờ!”

Đây là tình bạn thân thiết thật sự sao?

Tần Dao bắt đầu nghi ngờ cái hệ thống hảo cảm cô mang theo là đồ giả, mấy con

số và đánh giá này không lẽ là đang nói nhăng nói cuội?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.