“Tiểu Tần?”
“Phó phòng Liễu, chị dùng một ly trà nhé?”
Phó phòng Liễu nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc. Vốn dĩ chị cứ đinh ninh sẽ
thấy một Tần Dao với gương mặt tiều tụy, hốc hác, nào ngờ người xuất hiện ở
văn phòng hôm nay lại là một Tần Dao rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Trông cô giống hệt nữ chính trong mấy bộ phim nước ngoài những năm năm
mươi, sáu mươi vậy.
“Hôm qua không sao chứ? Sắc mặt Đội trưởng Cố không được tốt lắm, chị cứ
tưởng hai vợ chồng em sẽ cãi nhau to”
Tần Dao rót trà cho chị: “Anh ấy chỉ hay làm mình làm mẩy thôi ạ”
“Phó phòng Liễu, lần sau chị cứ sang nhà em ăn cơm, anh ấy mà còn dám trưng
cái bộ mặt đó ra thì cứ xem em có xử đẹp anh ấy không” Nói xong câu này, Tần
Dao cảm thấy mình có vẻ hơi quá kiêu ngạo, cô liền bồi thêm:
“Sau khi các chị về, em đã giáo huấn anh ấy rồi”
“Mẹ em bảo, dạy con trước mặt mọi người, dạy chồng lúc chỉ có hai người”
Tần Dao nói với giọng hùng hồn, thầm nghĩ mình có chút khí thế của sư tử Hà
Đông không nhỉ? Trước mặt mọi người cô không tiện nổi cáu với Cố Trình, nhưng
giờ anh không có đây, cô muốn nói sao chẳng được.
“Tiểu Tần, em có gì đó sai sai” Phó phòng Liễu ngây người. Chị đã chuẩn bị sẵn
một bụng lời an ủi, giờ coi như chẳng còn chỗ mà dùng.
Hôm qua nhà họ Cố rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay Tần Dao cứ như bị
trúng tà vậy.
Tiêu Yến thì mắc chứng tự lừa dối bản thân nặng rồi, Tần Dao trông còn nặng
hơn. Hôm qua chị còn định giới thiệu hai người làm quen với nhau, vì cùng chung
cảnh ngộ có ông chồng khó tính, để hai “bà cô sầu muộn” cùng trút bầu tâm sự.
Ơ, bà cô sầu muộn? Giờ trông chẳng giống tí nào, mà giống kiểu AQ tự an ủi
mình thì đúng hơn. Cái câu “dạy chồng” kia không biết nên hiểu theo kiểu tinh
thần AQ nào đây?
Chương 66
Công việc của Tần Dao ở phòng tuyên truyền rất nhẹ nhàng. Phân công trong văn
phòng đại khái là thế này: Trưởng phòng Hoàng, sếp của họ, dành phần lớn thời
gian để đi ngoại giao, điện thoại trong phòng reo liên tục, không liên lạc với bên
này thì cũng kết nối với bên kia. Trưởng phòng Hoàng rất giỏi ăn nói và đánh đố
ngôn từ, gặp lãnh đạo nào cũng có thể bắt chuyện vài câu.
Điều này khiến vị sếp này trông có vẻ rất “nhàn rỗi”, nhưng thực tế đó lại là cái tài
của chị, chị nắm rõ mọi quy tắc, ngóc ngách trong lòng bàn tay. Những gì Tần Dao
và Tiểu Phan viết cuối cùng đều phải qua sự “kiểm duyệt” của trưởng phòng
Hoàng. Dưới sự dạy bảo tận tình của chị, Tần Dao đã học được cái gọi là “điểm
rơi” cần thiết khi viết tài liệu tuyên truyền, điều này cực kỳ quan trọng.
van-nien-dai/chuong-128.html]
Trưởng phòng Hoàng là người từng trải, cực kỳ tinh đời. Có một người sếp như
vậy, Tần Dao cứ mạnh dạn mà viết, chỉ cần qua được vòng kiểm duyệt của chị thì
cơ bản sẽ không phạm sai lầm lớn. Trưởng phòng Hoàng sẽ nhắc nhở cô cái gì
nên viết, cái gì không, và các lãnh đạo thích xem những gì.
Tần Dao học hỏi được rất nhiều từ trưởng phòng Hoàng. Đôi khi cô cũng cố ý viết
sai một vài chỗ nhỏ để sếp bắt lỗi, coi như là cách giữ sự hài hòa giữa cấp trên và
cấp dưới, đôi bên cùng có lợi.
Công việc của phó phòng Liễu là “tạp” nhất, chị phụ trách sắp xếp và lưu trữ hồ
sơ. Cả năm lúc nào cũng có đủ loại văn thư cần chị chỉnh lý để đối phó với các
đợt kiểm tra của lãnh đạo, vì vậy chị lúc nào cũng vùi đầu vào đống giấy tờ.
Những người thực sự làm việc tay chân trong văn phòng là Tần Dao và Tiểu
Phan. Theo yêu cầu của lãnh đạo, họ phải liên hệ với các bên, viết phương án,
viết tài liệu, làm tin tuyên truyền, chụp ảnh. đó đều là nhiệm vụ của họ.
Ví dụ như viết băng rôn tuyên truyền, tất nhiên không phải họ tự viết mà là họ đi
liên hệ với các “nhà thư pháp”. Khi các đơn vị khác đến bệnh viện giao lưu học
tập, họ phải đi theo chụp ảnh ghi lại và viết bài đưa tin. Có hoạt động thì bận rộn,
không có thì nhàn hạ, tóm lại đây là một vị trí không quá bận, ngồi văn phòng
thường xuyên có thể tranh thủ làm việc riêng.
Tháng Ba, hoạt động mùng 8 tháng 3, Tiểu Phan phụ trách chụp ảnh, Tần Dao
viết bài. Hoạt động Tết trồng cây thì ngược lại, Tần Dao chụp ảnh, Tiểu Phan viết
bài.
Đúng ngày Quốc tế Phụ nữ, Tần Dao đến bệnh viện khá sớm để cùng nhóm Tiểu
Phan trang trí địa điểm, bốc dỡ phần thưởng từ xe tải: xà phòng, bột giặt, kem
đánh răng, bàn chải. Nếu hôm nay thắng lớn thì cả năm không cần phải tốn
tiền mua mấy thứ đồ này. Đó chính là cái lợi khi có đơn vị công tác ở thời đại này.
Rất nhiều người trong bệnh viện, bao gồm cả y tá trưởng Cát và Trương Vũ Phi
đều hỏi cô: “Đội trưởng Cố nhà em có đến không?”
Tần Dao mỉm cười: “Đến chứ ạ, anh ấy bảo sẽ đến, không đến về nhà em mắng
cho trận”
Y tá trưởng Cát cười lớn, cứ tưởng Tần Dao đang nói đùa.
Hoạt động dành cho các cặp đôi cũng không có gì phức tạp, chủ yếu là chạy tiếp
sức, hai người ba chân hoặc mấy trò thi đấu vận động. Mấy hạng đầu được
thưởng xà phòng, bột giặt, nếu thắng nhiều còn có giải cao cấp như “chậu men,
đồng hồ báo thức” và các vật dụng giá trị khác. Xà phòng, bột giặt chỉ đáng vài
hào, vài xu, nhưng chậu men hay đồng hồ báo thức giá vài đồng, được coi là giải
thưởng lớn nhất, rất quý giá. Mục tiêu của Tần Dao là thắng ít xà phòng và bàn
chải mang về, ít nhất cũng phải đảm bảo hai tháng thay bàn chải một lần, kiếm
được mấy thứ này là hời lắm rồi.
Ăn trưa xong, chợp mắt được nửa tiếng, Tần Dao xuống lầu hóng gió. Trong lòng
cô có chút sốt ruột, thầm nghĩ không biết khi nào Cố Trình mới tới? Cái gã này,
hồi chưa cưới thì cứ hở ra là chạy đến bệnh viện, cưới xong rồi thì chẳng thấy
bóng dáng đâu nữa. Tháng Ba mùa xuân anh bận rộn với đủ loại đợt huấn luyện
được triển khai.
“Dao Dao” Một giọng nói vang lên ở góc ngoặt.
Tần Dao vui mừng quay đầu lại, ngay sau đó, một sự bất ngờ lớn hơn khiến đầu
óc cô choáng váng. Cô không thể tin vào mắt mình, thậm chí còn dụi mắt theo
bản năng.
Cố Trình đang mặc bộ quần áo y hệt lần đầu họ gặp nhau! Đã lâu lắm rồi cô
không thấy một Cố Trình như thế này!
Ở bên Đội trưởng Cố lâu ngày, hình ảnh “em trai nhỏ” Cố Trình thuở ban đầu đã
mờ nhạt dần trong trí nhớ, cô không còn nhớ rõ gương mặt anh lúc đó mà chỉ nhớ
bộ mặt lạnh lùng thường ngày. Cố Trình của ngày hôm nay khí chất rất dịu dàng,
biểu cảm cực kỳ ôn hòa, mọi thứ giống như một buổi chiều hè ấm áp và lười
biếng.
Lúc anh làm Đội trưởng Cố, nốt ruồi lệ trên mặt không mấy nổi bật, nhưng lúc
này, anh khẽ mỉm cười đi ngược gió về phía cô, nốt ruồi nơi khóe mắt đầy vẻ
quyến rũ và hút hồn, trông chẳng khác nào một yêu tinh.