“Cố. Cố Trình!” Đôi mắt Tần Dao sáng rực lên, cô chạy bổ về phía anh. Cố Trình
khi lạnh lùng và Cố Trình lúc mỉm cười hoàn toàn là hai con người khác hẳn nhau,
đến cả đường nét trên gương mặt trông cũng khác đi nhiều!
Sao lại có sự thay đổi lớn đến thế nhỉ!
Đối diện với gương mặt này, Tần Dao căn bản không thể thốt ra hai chữ “Đội
trưởng” được. Cô hoàn toàn thấu hiểu vì sao lúc đầu mình lại nhìn nhầm Cố Trình
thành “hai anh em”. Dù vậy, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp vì gương mặt này. Nếu
lúc này sau lưng cô có một cái đuôi, chắc chắn nó đang vẫy điên cuồng rồi.
Đội trưởng Cố cái gì chứ, dẹp sang một bên đi, cô yêu anh Tiểu Cố của công ty
tàu cá này mất rồi.
“Cố Trình, anh đi sang đây có mệt không? Ăn cơm chưa? Trưa có chợp mắt tí nào
không? Có muốn vào văn phòng nằm nghỉ một lát không?”
“Có khát không? Muốn uống trà không? Hay ăn thêm chút gì nhé?”
Tần Dao ân cần chăm sóc người đàn ông bên cạnh. Cố Trình hai tay đút túi quần,
suýt chút nữa thì không đỡ nổi cô vợ đang “nhiệt tình như lửa” này.
Diễn sâu thế cơ à?
Mấy ngày anh không về nhà, cũng chẳng thấy Tần Dao nhiệt tình với anh được
như thế này bao giờ. Cố Trình thấy hơi khó chịu trong lòng: “Chồng nhà ai đến em
cũng tiếp đón như thế này à?”
“Em chỉ tiếp đón mỗi anh thế này thôi” Tần Dao ôm lấy cánh tay Cố Trình, cúi đầu
cười khì khì đầy vui sướng, mơ màng nói: “Khoác tay anh thế này, cảm giác như
em thực sự đã gả cho anh chàng Tiểu Cố mà em gặp ở bến cảng ấy, chồng em là
nhân viên công ty tàu cá”
“Phấn khích quá, vui quá, bất ngờ quá đi mất”
“Anh chính là món quà mùng 8 tháng 3 tuyệt vời nhất của em”
Cố Trình: “”
“Anh làm Đội trưởng Cố đáng ghét đến thế cơ à?”
Tần Dao kiễng chân vỗ vỗ đầu anh: “Anh biết là tốt rồi, đừng có nói huỵch tẹt ra
thế”
Cố Trình cười cưng chiều, vòng tay xoa xoa mái tóc Tần Dao: “Món quà này của
em hôm nay chỉ có thế này thôi đấy”
Anh cúi đầu ghé sát tai Tần Dao nói nhỏ: “Chị ơi, em khát rồi, rót cho em ly trà đi”
Tần Dao bịt tai lại, đôi mắt đẹp mở to tròn xoe như mắt mèo, cô cố gắng nén cười
không nói gì. Cái tiếng gọi đó làm cô bủn rủn cả người, còn thi thố hoạt động cặp
đôi cái nỗi gì nữa, chỉ muốn lôi ngay về nhà lên giường mà “phục vụ” thôi.
Xà phòng với bột giặt gì tầm này, không cần nữa.
“Muốn uống trà gì nào?” Tần Dao mở một dãy tủ, khoe ra mấy hũ trà.
Cố Trình liếc nhìn cái ly trên bàn làm việc: “Ly của em cái nào?”
Tần Dao chỉ tay: “Cái đó”
Cố Trình bước tới cầm ly lên, bên trong còn nửa ly nước, anh mở nắp uống cạn
sạch.
Thấy vậy, Tần Dao đi đun nước pha trà. Nước chưa kịp sôi thì phó phòng Liễu và
Tiểu Phan đã quay lại. Thấy Cố Trình trong văn phòng, nhìn anh trẻ trung thế này,
họ lại cứ ngỡ là nhân viên đến giao hàng cho bệnh viện.
“Đến tìm trưởng phòng à?”
“Đợi tí nhé, trưởng phòng sắp về rồi”
Cố Trình chớp mắt, hơi kỳ lạ liếc nhìn phó phòng Liễu, thầm nghĩ cái chị này cũng
giống hệt Dao Dao nhà mình, chẳng biết nhìn người gì cả.
Trưởng phòng Hoàng bước vào phòng, vừa nhác thấy Cố Trình, mắt chị sáng rực
lên. Chị tay cầm bình giữ nhiệt, mím môi nói: “Cậu thanh niên này trông tuấn tú
quá, đã được hai mươi chưa nhỉ?”
van-nien-dai/chuong-129.html]
Cố Trình: “. Đại khái thế ạ”
“Tuổi tác chắc cũng cỡ Tiểu Tần phòng mình” Trưởng phòng Hoàng đi về bàn làm
việc của mình.
Cố Trình tâm trạng cực tốt. Sau lần hợp tác diễn tập trước, ấn tượng của anh về
trưởng phòng Hoàng là một người hiền hậu dễ gần, cực kỳ tinh đời và khéo ăn
nói. Lần này gặp lại, đúng là chị rất biết cách nói chuyện. Chị khen anh trẻ một
cách rất tự nhiên, làm người ta mát lòng mát dạ.
“Cậu em này họ gì?”
“Cháu họ Cố ạ”
Trưởng phòng Hoàng vẫy vẫy tay: “Tiểu Cố, lại đây, đây là hóa đơn, cậu ký vào
đây đi”
Cố Trình: “Dạ?”
Anh vô cùng ngơ ngác bước tới, không hiểu trưởng phòng Hoàng đang diễn màn
kịch gì.
Tần Dao đẩy cửa bước vào, tay xách phích nước nóng và trà. Thấy mọi người
đều ở đó, cô vội vàng bước nhanh tới đặt bình nước và ấm trà lên bàn.
Phó phòng Liễu hỏi: “Vẫn còn nước nóng chứ?”
“Vâng ạ”
Tiểu Phan cầm ấm trà tự rót cho mình một ly, thấy Tần Dao liền cố ý trêu chọc:
“Tiểu Tần, chồng cô vẫn chưa tới à? Hay là không đến nữa rồi?”
“Đúng đấy Tiểu Tần, sao cô không ra ngoài mà đợi?”
Tần Dao ngơ ngác nhìn Cố Trình. Chuyện gì thế này? Cô vừa vào thấy Cố Trình
đang nói chuyện với trưởng phòng Hoàng, cứ tưởng mọi người đã biết nhau rồi
chứ.
“Tiểu Cố, cậu xác nhận lại rồi ký tên vào đây”
Cố Trình: “Cháu không ký được”
“Ơ, sao lại không ký được? Chỗ nào có vấn đề à? Để tôi tính lại với cậu”
Tần Dao tự rót cho mình ly trà, cô thấy mọi chuyện thật kỳ quặc, liền hỏi: “Phó
phòng Liễu, mọi người gặp nhau rồi đúng không? Có cần em giới thiệu nữa
không?”
Phó phòng Liễu chẳng thèm để tâm, thuận miệng đáp: “Gặp rồi”
“Tiểu Tần, cô đừng có đánh trống lảng. Chồng cô có đến không đấy? Hai người
mới cưới được bao lâu mà hoạt động cặp đôi anh ta cũng không thèm đến? Anh
ta có thực sự để tâm đến cô không? Có coi cô là vợ không đấy?”
Tiểu Phan càng nói càng đắc ý: “Cô đừng có tưởng mình lấy được chồng tốt, đàn
ông người ta không coi cô ra gì đâu. Đàn ông mà coi vợ như cỏ rác thì điều kiện
tốt đến mấy cũng vứt”
“Ai bảo thế?”
Tiểu Phan thấy cậu thanh niên kia lên tiếng, liền cao giọng: “Cái cô Tiểu Tần ở
phòng tôi đây này, lấy phải ông chồng chẳng biết thương vợ là gì”
Cố Trình nhướng mày.
“Hôm nay có hoạt động cặp đôi mà chồng cô ấy cũng chẳng thèm ló mặt, mới
cưới được bao lâu cơ chứ?”
Cố Trình thản nhiên đáp: “Tôi vẫn luôn ở đây mà”
Chương 67
Chính Cố Trình cũng không ngờ rằng, chỉ cần thay bộ quần áo, đổi một vẻ mặt mà
tất cả mọi người đều coi anh là một người khác hẳn, chẳng một ai nhận ra anh
chính là “Đội trưởng Cố”. Xem ra, anh thực sự là một “kẻ ngụy trang” thiên bẩm.
“Lần trước các chị sang nhà tôi ăn cơm, đón tiếp không được chu đáo, mong các
chị thông cảm cho” Đây là lời xin lỗi mà Cố Trình đã chuẩn bị sẵn. Anh không
phải hạng người bảo thủ cố chấp, hôm đó do anh mang quá nhiều cảm xúc cá
nhân, lại đang giận dỗi Tần Dao nên mới làm không khí bữa cơm không được hài
hòa, thật đúng là trái với đạo tiếp đãi khách khứa.