“Được” Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Cao Kiến Quốc sảng khoái đồng ý
ngay, anh cười bảo: “Đội trưởng Cố, tối nay nếu có thời gian thì qua nhà tôi làm
bữa cơm”
Vừa dứt lời, Cao Kiến Quốc đã thấy có chút không ổn. Hôm nay gặp Cố Trình,
người ta lại vừa giúp mình một việc, đây là cơ hội hiếm có, nhưng khổ nỗi anh
vừa mới cãi nhau với vợ là Trần Bảo Trân xong. Bạn của cô ấy lại mới đến hai
hôm nay, giờ mà mời thêm Cố Trình qua thì thật không tiện chút nào.
Cao Kiến Quốc cảm thấy da đầu tê rần.
Nhưng cũng may, Cố Trình từ chối thẳng thừng.
Cao Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, bèn khách sáo bồi thêm một câu: “Đến đi, cơ
hội hiếm thế này, Bảo Trân gả được cho tôi cũng phải nói lời cảm ơn anh một
tiếng”
Trần Bảo Trân lặn lội đường xá xa xôi theo sắp xếp của gia đình đến để xem mắt
Cố Trình, cuối cùng lại gả cho anh, khiến anh như “vớ được món hời lớn”. Cao
Kiến Quốc trong lòng luôn thấy áy náy, không biết đối diện với Cố Trình thế nào,
dù anh biết cả Cố Trình và Trần Bảo Trân vốn dĩ đều không ưng nhau, thôi thì
nhân dịp này nói rõ ra luôn cho nhẹ lòng.
Cố Trình mà biết tình cảnh hiện tại của anh, khéo còn thấy thương hại anh không
chừng.
“Được, tôi sẽ đến” Cố Trình đồng ý.
Cao Kiến Quốc đờ người: “Hả?!”
Cố Trình ngạc nhiên nhìn anh một cái, Cao Kiến Quốc cuống cuồng định thần lại:
“Tốt tốt tốt, quá hoan nghênh luôn”
Nói xong, đầu óc Cao Kiến Quốc trống rỗng, nghĩ thầm phải về chuẩn bị thế nào
đây, nhưng trong thời gian ngắn thế này thì làm sao chuẩn bị kịp?
Cố Trình không mấy bận tâm đến vẻ mặt của Cao Kiến Quốc, tâm trí anh đang để
ở nơi khác.
Từ đêm hôm đó xuống tàu, anh chưa gặp lại Tần Dao lần nào. Anh từng để lại
cho cô một địa chỉ, chắc chắn cô sẽ liên lạc với anh chứ?
Địa chỉ Cố Trình để lại là thông tin của công ty tàu cá, chỗ đó anh có người quen,
đợi khi tới khu tập thể người nhà, vừa hay có thể tiện đường tìm hiểu tình hình.
Nghĩ đến Tần Dao, trong người Cố Trình bỗng trào dâng một cảm giác bồn chồn
khó tả, cứ như có một cái móng mèo đáng ghét nào đó đang ra sức cào vào tim
gan anh vậy.
Lẽ ra anh không nên để lại thông tin, giờ thì chẳng cần phải bận tâm xem cô có
tìm mình hay không.
Đêm qua anh nằm mơ, mơ thấy mình và cô nàng mập mạp kia cùng che chung
một chiếc ô. Cô cầm ô, bị gió thổi một cái liền ngã nhào vào lòng anh. Nội dung
giấc mơ rất hỗn loạn, hình ảnh thoắt cái đã chuyển đến căn phòng nhỏ trên tàu,
nơi anh làm việc và nghỉ ngơi. Tài liệu trên tay còn chưa kịp lật ra, cô nàng mập
mạp đã gục đầu lên vai anh ngủ gật, bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh hoảng loạn
nghĩ cách giấu người đi — rồi anh giật mình tỉnh giấc.
Sao anh có thể mơ thấy giấc mơ kỳ quái như vậy được chứ?
“Lúc đó chúng ta cùng đi nhé, tôi sẽ mang bình rượu ngon ra, anh em mình làm
vài chén” Ánh mắt Cao Kiến Quốc lơ đãng dừng trên góc nghiêng lạnh lùng của
Cố Trình, trong lòng đành chấp nhận thực tại “đâm lao thì phải theo lao”.
Nghĩ đến cái sân và phòng khách nhà mình, một chốc một lát chắc chắn không
dọn dẹp xong được. Để Cố Trình nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy thì nhìn thấy vậy,
anh thật sự không có ý định bán thảm đâu.
Hồi mới cưới được Trần Bảo Trân, Cao Kiến Quốc còn tưởng mình là người đàn
ông may mắn nhất thế gian, ai mà ngờ được, ai mà ngờ được.
van-nien-dai/chuong-16.html]
Cao Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào mặt Cố Trình, cố nén câu hỏi trong lòng:
Gia đình anh có thù với anh hay sao?
Chương 8
Ngủ trưa một giấc đơn giản, thời gian buổi chiều khiến người ta cảm thấy vô cùng
thong dong. Trần Bảo Trân hôm nay không có tiết dạy nên ở nhà cả ngày. Tần
Dao và cô cùng nhau nhổ mấy cây cải chíp trong sân, chọn ra những cây trông
còn tạm được đem đi rửa sạch, tối nay có khi xào được một đĩa.
Ngồi trên ghế tre trong sân hóng mát, Trần Bảo Trân kể cho cô nghe những
chuyện xảy ra trên đảo, Tần Dao lặng lẽ làm một người lắng nghe.
“Trừ những lúc thỉnh thoảng thấy hơi chán thì ở trên đảo khá là thoải mái” Trần
Bảo Trân rất thích nghi với cuộc sống nơi đây, ngoại trừ việc phải tự làm hết việc
nhà ra thì không khí ở đây rất trong lành, đâu đâu cũng là cây cối xanh mướt, rất
dịu mắt: “Lúc nào tâm trạng không tốt, cứ ra ngoài đi dạo một vòng là thấy nhẹ
lòng ngay”
“Không giống như hồi ở thành phố, đâu đâu cũng là những ngôi nhà vuông vức,
cả đại gia đình chen chúc trong một căn phòng nhỏ — ôi, mình thật sự không ngờ
nhà cửa sân vườn ở đây lại rộng thế này” Trần Bảo Trân khẽ thở dài. Ở Bắc Thị
dọn dẹp nhà cửa dễ dàng là vì nhà bản thân nó đã bé xíu, phần lớn các gia đình
cả mấy miệng ăn chen chúc trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông, dọn dẹp
chẳng phải quá đơn giản sao?
Ở đây nhà rộng, lại có hai tầng, chỉ riêng việc lau bụi thôi đã đủ mệt rồi, nhưng
được cái ở rất sướng.
Tần Dao cười bảo: “Mình cũng thích nhà rộng. Tình hình nhà mình thế nào cậu
còn lạ gì nữa, hai bà chị dâu đấy, đêm đến cứ như là thi xem ai tiếng to hơn ấy”
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, Tần Dao đã thấy nghẹt thở rồi. Nhà
thì nhỏ, cách âm. chỉ có tấm rèm che thì coi như không có, diện tích bé tẹo muốn
nới rộng ra cũng khó, chỗ nào cũng chật chội.
“Dao Dao, hay là cậu ở lại đây đi, hai đứa mình có bạn có bè?”
Tần Dao cụp mắt nói: “Mình cũng muốn ở lại đây”
Trần Bảo Trân mừng rỡ: “Vậy, vậy để mình nghĩ cách giới thiệu đối tượng cho
cậu, kết hôn xong là cậu có thể ở lại đây rồi?”
“Mình dự định ở lại đảo, nhưng mình không định lấy chồng trong khu tập thể này
đâu. Trân Trân, mình muốn tìm một công việc trước, cậu lưu ý giúp mình nhé”
Tần Dao thật sự không muốn lấy chồng là sĩ quan cán bộ. Trước khi xuyên không,
bố cô chính là cán bộ quân đội chuyển ngành, tính tình rất nghiêm khắc, nóng nảy
và nặng tư tưởng gia trưởng. Cô là con gái lớn, hồi nhỏ bố bắt cô cắt tóc ngắn,
yêu cầu cô phải giống như một đứa con trai. Tuổi thơ cô nghịch ngợm nên không
ít lần bị mắng mỏ, đòn roi. Đến khi em trai cô ra đời, ông lại yêu cầu cô phải dịu
dàng, đảm đang như một đứa con gái.
Dường như cô sống ra sao đều do ông quyết định, ông là uy quyền tuyệt đối trong
nhà.
Hồi đó nhà cô là người dân tộc thiểu số nên mới được sinh con thứ hai.
Tần Dao không thể chịu nổi tính cách chuyên quyền áp chế của bố. Sau khi lên
đại học, cô ngày càng xa cách với gia đình. Cô thích bầu không khí tự do, tươi
mới ở bên ngoài, chứ không phải là việc mặc quần áo gì, để tóc kiểu nào cũng bị
chỉ trỏ, phê bình.
Cô thích kiểu người dịu dàng một chút, giống như người thanh niên cô gặp ở bến
cảng trước đó, cái dáng vẻ cụp mắt hiền lành, sạch sẽ không chút nguy hại của
“đóa bạch liên hoa” ấy thực sự khiến cô thích chết đi được.
Giống như mẹ cô hay nói, làm quan to thì tính tình cũng lớn theo, cô không muốn
lấy một người có uy quyền, ở bên cạnh một người có thói quen ra lệnh.
Cô không cầu xin chồng tương lai của mình phải tài giỏi đến mức nào, tốt nhất là
người không có tham vọng lớn nhưng phải đẹp trai, ra được phòng khách mà
cũng vào được nhà bếp.
Kiểu người đánh cá thong dong lười biếng là rất tuyệt vời.
“Được, mình sẽ giúp cậu hỏi thăm công việc” Nơi này vốn dĩ là khu vực thanh
niên tri thức về nông thôn, Tần Dao chủ động từ thành phố lớn đến đây làm việc
cũng coi như là hành động chi viện xây dựng biên cương.