Từ ngày cô con gái Tần Dao đi xuống phương Nam ra đảo, bữa cơm nhà lúc nào
cũng thừa ra một phần. Con dâu bảo bà bớt đồ nấu đi, nhưng Thẩm Quế Hương
cứ hay quên, lúc nào cũng vô thức tính cả phần của Dao Dao.
“Ơ kìa Quế Hương, lũ chim sẻ trước cửa nhà bà trông còn béo hơn nhà khác một
vòng đấy nhỉ” Hứa Tuệ Linh hớn hở dẫn con gái Cúc Anh đi ngang qua cửa nhà
Thẩm Quế Hương với vẻ đầy đắc thắng. Con gái bà ta tay ôm đôi giày da mới
tinh, mặc bộ đồ vải sợi tổng hợp mỏng nhẹ thời thượng.
Tiếng bà ta vừa dứt, lũ chim sẻ giật mình bay mất, để lại những mẩu bánh màn
thầu vụn cô độc trên nền đất.
Sắc mặt Thẩm Quế Hương sa sầm xuống.
Hứa Tuệ Linh và Thẩm Quế Hương đều là nữ công nhân cùng xưởng, lại sống
chung trong một khu tập thể lớn. Bao nhiêu năm qua hai người vốn chẳng ưa gì
nhau, ngoài mặt thì cãi vã vài lần, sau lưng lại chẳng thiếu những lúc ngầm so kè.
Chồng Thẩm Quế Hương là Tần Truyền Vinh, một đầu bếp giỏi. Thẩm Quế Hương
lại khéo lo liệu, nuôi nấng bốn con trai một con gái đề huề. Ngay cả những năm
khó khăn nhất, nhà bà cũng chẳng thiếu cái ăn, thỉnh thoảng còn giúp đỡ được
hàng xóm láng giềng, nên hai vợ chồng rất được lòng mọi người trong khu.
Hứa Tuệ Linh ngũ quan có phần sắc sảo hơn Thẩm Quế Hương. Thẩm Quế
Hương thì thắng ở nước da trắng trẻo, lông mày thanh mảnh, mắt nhỏ, không tính
là đẹp nhưng cũng chẳng xấu, nhìn rất hài hòa.
Năm xưa, Hứa Tuệ Linh đi xem mắt Tần Truyền Vinh trước nhưng lại không ưng
anh chàng đầu bếp suốt ngày quanh quẩn bên xẻng với nồi. Chẳng bao lâu sau,
Tần Truyền Vinh kết hôn với Thẩm Quế Hương cùng xưởng.
Dù không ưng nhưng điều kiện của Tần Truyền Vinh vốn cực kỳ tốt. Phụ nữ lấy
chồng chẳng qua cũng vì manh áo miếng cơm, lấy đầu bếp thì lo gì thiếu cái ăn?
Thế nên sau này Hứa Tuệ Linh cứ hay ngầm so sánh với Thẩm Quế Hương. Cùng
ở một khu tập thể, thấy Tần Truyền Vinh chiều vợ thương con, Thẩm Quế Hương
được ăn ngon mặc đẹp, con cái nuôi nấng trắng trẻo mập mạp, bà ta lại thấy như
chính Thẩm Quế Hương đã cướp mất ngày vui của mình.
Hứa Tuệ Linh kết hôn muộn hai năm, con gái Cúc Anh lớn hơn Tần Dao nhà
Thẩm Quế Hương hơn một tuổi. Vợ chồng Thẩm Quế Hương cưng chiều cô con
gái duy nhất hết mực, những thứ kẹo bánh mà lũ trẻ khác hiếm khi được nếm thì
Tần Dao lại được ăn thường xuyên từ nhỏ. Chứng kiến cảnh con gái Cúc Anh
nhìn Tần Dao ăn thịt khô mà nuốt nước miếng ừng ực là một nhát dao đâm vào
mắt Hứa Tuệ Linh.
Tần Dao từ nhỏ đã trắng trẻo mập mạp, Cúc Anh thì gầy như nhành cỏ, nhưng
sau tuổi dậy thì lại trổ mã xinh đẹp như nụ hoa chớm nở. Con gái càng giống
mình, Hứa Tuệ Linh càng chú ý đến con hơn, lại càng thích đem Cúc Anh ra so
với Tần Dao. Tần Dao dù đường nét xinh xắn nhưng lại là một cô nàng béo mập,
lần này chắc chắn con gái bà ta sẽ gả được vào chỗ tốt hơn!
“Cúc Anh nhà tôi ấy mà, dạo này bà mai đạp gãy cả ngưỡng cửa. Con trai xưởng
trưởng Chu điều kiện tốt lắm nhé, cưới xong là hai đứa được phân một căn hộ hai
phòng ngủ ngay, chẳng phải chen chúc ở đây nữa”
“Con cái lớn rồi, cái nhà này ngày càng thấy chật”
“Chứ không như nhà bà, Dao Dao phải chạy tận nơi xa xôi nghìn dặm thế kia. Gả
cho sĩ quan thì đã sao, xa xôi quá đi mất. Tần Dao nhà bà đâu có giống con bé
nhà họ Trần, ông ngoại người ta là ai chứ, người ra đảo xem mắt là cháu đích tôn
của bạn chiến đấu với ông ngoại nó đấy”
..
Hứa Tuệ Linh khoe khoang một hồi rồi đi mất. Lũ chim sẻ lại bay về, vẫn béo mầm
tròn ủng như cũ. Thẩm Quế Hương mặt nặng mày nhẹ cầm chổi quét đống màn
thầu vụn lại. Lũ chim thấy bà đứng bên cạnh nhưng vì miếng ăn mà quên cả
chết, cứ lon ton chạy lại mổ bánh trong hốt rác.
van-nien-dai/chuong-24.html]
Thẩm Quế Hương nhìn một hồi lại bật cười.
Chồng bà là Tần Truyền Vinh vừa về đến nơi, Thẩm Quế Hương định mở lời bảo
gọi Tần Dao về, nhưng chưa kịp nói thì vợ chồng anh con thứ hai đã cười nói đi
vào, tay cầm xấp vải sợi tổng hợp mới tinh: “Mẹ ơi, cái này mua cho em gái đấy.
Trong đó trời nóng, mặc cái này cho mát, mẹ gửi vào cho em luôn nhé”
Từ lúc Tần Dao đi, nhà cửa thoáng hẳn ra, hai cặp vợ chồng anh lớn anh hai tuy
không nói ra miệng nhưng trong lòng chẳng biết vui đến nhường nào. Tần Truyền
Vinh cũng vui lây.
“Bố ơi, sắp tới bố có con rể là sĩ quan cán bộ rồi đấy”
Tần Truyền Vinh cười đến nheo cả mắt: “Cứ phải xem bản lĩnh của Dao Dao đã”
Tần Truyền Vinh là đầu bếp, bao năm qua cũng từng nếm trải nhiều, lãnh đạo
trong xưởng cũng nể ông vài phần vì tay nghề nấu nướng. Nhưng trong thâm tâm
ông hiểu rõ, người ta khách sáo thì khách sáo vậy thôi chứ vẫn chỉ coi ông là anh
thợ nấu ăn. Ông mong mấy đứa con trai có tiền đồ, nhưng hiện tại xem ra chẳng
đứa nào có số làm lãnh đạo cán bộ cả.
Tần Dao chơi thân với con bé nhà họ Trần, thấy Trần Bảo Trân lặn lội ra tận đảo
xem mắt cháu trai bạn chiến đấu của ông ngoại cô ấy, Tần Truyền Vinh ngưỡng
mộ không thôi. Thẩm Quế Hương thì bĩu môi chẳng thấy có gì đáng để ao ước.
“Bà thì biết cái gì, đó là cháu đích tôn của lão thủ trưởng Cố đấy”
Dù không thành công với nhà họ Cố nhưng Trần Bảo Trân cũng gả cho một sĩ
quan hải quân trẻ tuổi đầy triển vọng, khiến Tần Truyền Vinh thèm thuồng mãi.
Lần này Trần Bảo Trân mời Tần Dao ra chơi, Tần Truyền Vinh coi đây là một cơ
hội, ông muốn con gái mình cũng tìm được một anh sĩ quan hải quân làm rể.
Tần Dao gọi điện về nói muốn ở lại đó làm y tá, Tần Truyền Vinh lập tức chạy đôn
chạy đáo làm thủ tục. Ông cũng có chút quen biết nên chẳng mấy chốc đã hoàn
thành xong hồ sơ giấy tờ. Tần Dao có công ăn việc làm ở đó thì càng dễ tìm được
đối tượng tốt.
Tần Truyền Vinh tâm trạng phấn chấn, dạo này cứ lúi húi chuẩn bị gửi đồ cho con
gái, toàn là đồ ăn ngon.
Vợ anh cả bảo: “Bố ơi, Dao Dao muốn tìm đối tượng thì phải gầy đi chút mới đẹp,
bố đừng gửi nhiều đồ ăn cho em ấy quá”
Chị dâu cả không mong cô em chồng quay về, nhưng cũng mong cô gả được chỗ
tốt. Đàn ông ai chẳng thích người đẹp, Tần Dao phải gầy đi mới xinh được.
“Không được” Tần Truyền Vinh lắc đầu: “Dao Dao mà bị đói là nó khó chịu lắm”
Vợ anh hai đứng bên cạnh quay mặt đi bĩu môi không nói gì. Cái người này thật là
lạ, vừa muốn con gái gả được chỗ tốt, lại vừa không nỡ để nó chịu đói để gầy đi.
Cứ chờ xem cô em chồng tìm được đối tượng thế nào, e là sẽ làm bố chồng thất
vọng thôi.
“Dao Dao, con ở trong đó sống thế nào?” Nhờ người gửi đồ xong, Thẩm Quế
Hương gọi điện cho Tần Dao.
“Con vẫn khỏe ạ” Đầu dây bên kia Tần Dao trả lời đơn giản.
Cô không chịu nổi sự quan tâm thái quá của Thẩm Quế Hương. Trước đây Tần
Dao và bố mẹ quan hệ cũng bình thường, họ đều dồn hết tâm trí cho em trai, tình
cảm của cô với người thân vốn nhạt nhòa. Vì vậy sau khi xuyên không, cô cũng
chẳng nghĩ đến chuyện quay về Bắc Thị, không muốn gặp gia đình Tần Dao nên
mới chọn ở lại trên đảo một mình.