Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 33



Tần Dao không phải chưa từng nghĩ đến việc chinh phục thêm một người nữa lên

mức tám chín mươi điểm để lấy quà tặng thiện cảm, nhưng trên đời này thực sự

có chuyện tốt kiểu “bát nước bưng bằng” như vậy sao?

Trần Bảo Trân coi cô là người bạn tốt nhất trên đời, nếu cô phát triển quá nhiều

bạn thân, liệu tình bạn cũ có còn duy trì được không? Làm gì có chuyện tốt kiểu ai

cũng được yêu thương như nhau.

Thôi thì cứ duy trì tốt đoạn tình cảm này vậy.

Tần Dao không hy vọng mình quá ỷ lại vào cái gọi là bàn tay vàng, cô thà tin

tưởng vào năng lực của chính mình. Những kỹ năng tự mình học được mới thực

sự thuộc về mình, không bị tước đoạt, vĩnh viễn lưu lại trong cơ thể và cũng

không bị giới hạn thời gian.

Gió biển thổi mạnh, Tần Dao thay một bộ đồ thủy thủ mới, trên trắng dưới xanh,

quần ống rộng, áo chui đầu, cổ áo hơi chật. Bộ đồ này hoạt động khá thuận tiện,

lại mang đến cảm giác an toàn.

Tần Dao hiện tại về mặt lý thuyết đã nắm vững kỹ năng biến quần thành phao cứu

sinh, dù sao thì “phao bơi” cũng luôn bên mình, lên tàu có chút an ủi tâm lý,

không sợ bị rơi xuống biển.

Nếu thực sự rơi xuống biển, chỉ dựa vào bơi lội thì không thể tự cứu, kiểu bơi

chó của cô chắc chỉ đủ thời gian để cô cởi quần ra thổi thành cái phao.

Dù hình ảnh mô tả nghe có vẻ không được nhã nhặn cho lắm, nhưng chỉ cần cứu

được mạng thì chuyện gì cũng có thể làm.

Cô cùng một cô gái trẻ khác tên Trương Vũ Phi lên tàu, trên boong tàu có một

hàng người đang đứng, cô chào theo nghi thức quân đội với người đàn ông mặc

quân phục dẫn đầu, đối phương cũng chào lại cô.

Gió biển thổi bay vạt áo trắng muốt của anh, Tần Dao vô cảm nhìn anh, thực sự

chỉ muốn thốt ra một chữ: Diễn.

Chương 17

Lần đầu tiên lên một con tàu lớn thế này, Tần Dao và cô bạn Trương Vũ Phi đều

cảm thấy mới lạ và tò mò, hận không thể nhìn ngó khắp nơi, nhưng phạm vi hoạt

động của họ rất hẹp, chỉ là một trung tâm y tế nhỏ xíu.

Gọi là trung tâm y tế nhưng thực chất chỉ là một khoang tàu chật hẹp, bên trong

tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, các loại dụng cụ đều có. Ngoài hai người họ ra

còn có hai quân y và mười vệ sinh viên, trong số vệ sinh viên có năm cô gái, họ

được phân công đến khu phòng thủ trên một hòn đảo nào đó.

Các cô gái tụ tập thành nhóm hai ba người, Tần Dao và Trương Vũ Phi ở cùng

nhau, hai nhóm nước sông không phạm nước giếng.

Quân y trên tàu giỏi điều trị các vết thương do va đập, bệnh về đường hô hấp, họ

đã giảng giải cho hai cô một số kiến thức cơ bản.

So với lúc huấn luyện, thời gian tự do trên tàu rất nhiều, nhưng đây là sự tự do

tương đối, bị nhốt trong phòng, chỉ có thể nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhỏ, trên

boong tàu không được tùy tiện đi lại.

Thức ăn gồm cá biển, rau xanh, nước tương, ăn kèm màn thầu và cơm.

Buổi tối ngủ trên giường hẹp cố định, chỉ đủ cho một người nằm, xoay người rất

khó khăn. Cuộc sống trên tàu thích hợp với những người thấp bé, người cao quá

đi tới đi lui không tránh khỏi việc va chạm đầu đuôi.

Chẳng trách bác sĩ trên tàu lại giỏi trị vết thương va đập nhất.

Ngoại trừ việc hơi bí bách, Tần Dao cảm thấy rảnh rỗi đến phát hoảng, Trương Vũ

Phi bên cạnh cũng cảm thấy như vậy. Ba tháng huấn luyện ngày nào thời gian

cũng kín mít, giờ ở trên tàu, ngoài việc học tập quan sát ra thì chỉ có thể tự tìm

việc để giếc thời gian.

Tần Dao buồn chán đến mức lôi hộp kẹo đựng “thơ tình” của Cố Trình ra, đọc

xong một lượt, cô nhịn mãi mới không bật cười thành tiếng, vừa quay đầu nhìn

thấy cuốn sổ tay hạng mục huấn luyện trên bàn, cô sững người.

Cố Trình biên soạn.

van-nien-dai/chuong-33.html]

Bên phía quân y, ngoài không ít sách chuyên ngành y học còn có một số sổ tay

hướng dẫn vận hành trang bị dành cho các chiến sĩ trẻ. Trong quân đội, giới hạn

vị trí không quá nghiêm ngặt, họ khuyến khích học tập và phát huy sở trường, có

rất nhiều sách tự học, nếu có cơ hội là có thể chuyển đổi vị trí công tác.

Cô cầm cuốn sách trên tay mở ra xem, tác giả chính là người mà cô biết.

Tần Dao xem kỹ đống sách này, phát hiện ra có người thơ tình chỉ viết được ba

dòng, nhưng biên soạn sách thì không hề ít.

Có những người viết thơ rất trực diện, nhưng khi cô mở một cuốn sổ tay quy trình

ra đọc được hai ba trang, cô dường như muốn say sóng luôn, xin lỗi cô nói thẳng,

nó giống như thiên thư vậy, cơ bản là không hiểu gì.

Những thứ Tần Dao có thể hiểu được chỉ có các bài viết trên tạp chí văn nghệ

quân sự, cô lưu ý đến cái tên và phát hiện Cố Trình viết khá nhiều bài.

Văn phong của anh cũng giống như con người anh, gọn gàng có trình độ, dùng từ

tinh luyện, nhắm thẳng vào trọng tâm. Đa số là tổng kết thực tiễn trong công việc

của anh, đọc không hề khô khan, thậm chí còn thú vị hơn cả thơ tình anh viết.

Đọc xong vài bài báo, Tần Dao chợt nhớ đến đêm đó, hai người ở trên boong tàu,

Cố Trình kể cho cô nghe chuyện “Phiêu lưu bắt cá ở Biển Đông”, anh quả thực

không nói dối.

Cố Trình đã đi qua nhiều nơi, cũng đã trải qua nhiều chuyện.

Đến lúc này, Tần Dao mới có thể liên kết “Đội trưởng Cố” hiện tại với Cố Trình mà

cô quen trước đây.

Dù vậy, khi nghĩ đến người đàn ông mặc quân phục mặt lạnh đưa thơ tình kia.

vẫn không biết anh rốt cuộc là kiểu đàn ông như thế nào.

Tâm tư đàn ông như kim dưới đáy bể.

“Đang xem bài viết của Đội trưởng Cố à?” Quân y Hạ Thuần Viễn trêu chọc nhìn

cô một cái rồi lắc đầu, đúng là mấy cô gái trẻ mà, ai cũng giống nhau cả.

Tần Dao đặt tạp chí xuống, nghiêm túc nói: “Cháu chỉ xem qua thôi ạ”

“Chà chà, không cần che giấu đâu, cháu không thấy mấy trang này sắp bị người

ta lật nát rồi à? Bác biết mấy cô gái các cháu đang nghĩ gì mà, không chỉ các cô

gái trẻ đâu, rất nhiều nam chiến sĩ cũng sùng bái Đội trưởng Cố đấy”

Tần Dao cười cười: “Vậy ạ?” ..

Nữ vệ sinh viên Tôn Tịnh liếc nhìn Tần Dao, giả vờ trêu chọc: “Chẳng lẽ cô cũng

tơ tưởng đến Đội trưởng Cố? Đội trưởng Cố tuy chưa kết hôn nhưng mắt nhìn

cao lắm đấy, cô có đẹp thì đẹp thật nhưng Đội trưởng Cố không thích kiểu như cô

đâu, đừng nằm mơ nữa”

Tần Dao tò mò hỏi: “Vậy anh ấy thích kiểu thế nào?”

“Cô trông rực rỡ quá, anh ấy thích kiểu có khí chất như hoa sen trắng ấy, người

phụ nữ lần trước xem mắt với Đội trưởng Cố là một giáo viên âm nhạc hoa sen

trắng khí chất cao quý đấy”

Tần Dao phụt cười thành tiếng.

Giáo viên âm nhạc hoa sen trắng khí chất cao quý — Trần Bảo Trân.

“Cô cười cái gì mà cười” Nhìn gương mặt tươi tắn rạng rỡ như hoa đào khi cười

kia, Tôn Tịnh không khỏi cảm thấy bực bội.

Trong số các vệ sinh viên, Tôn Tịnh tự phụ gia cảnh tốt nên luôn giữ thái độ cao

cao tại thượng, cô ta biết rõ mình bị phân công đến đảo nhỏ cũng chẳng ở đó

được bao lâu là có thể điều chuyển về bệnh viện căn cứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.