Nhưng hiện tại thì. lựa chọn của anh khiến cô hài lòng, vậy thì nên cho chút
phần thưởng thôi.
Tần Dao vươn tay kéo nhẹ cổ áo Cố Trình, Cố Trình lườm cô một cái, nhưng rồi
cũng bất lực cúi đầu, nghiêng về phía cô.
Hai người quay lưng về phía những người khác trong bếp, Tần Dao chớp lấy cơ
hội, kiễng chân hôn mạnh một cái lên cằm anh, nhanh như chuồn chuồn đạp
nước, tựa một giấc xuân mộng không để lại dấu vết.
Con dao phay rơi xuống thớt, phát ra tiếng “cộp” khô khốc.
Đến khi Cố Trình hoàn hồn lại, Tần Dao đã đi xa: “Bác sĩ Hà, thịt này ướp bao lâu
rồi?” ..
Cố Trình khẽ rụt vai, hận không thể vùi mặt vào cổ áo, chỉ sợ bị ba gã đàn ông kia
phát hiện.
Cái cằm bị người phụ nữ hôn qua cứ như bị ong đốt, ngọt thì ngọt thật đấy, lúc
đầu chỉ là một điểm nhỏ như đầu kim, nhưng rồi cảm giác nóng bừng đỏ rực lan
tận mang tai.
Anh từng đi xem mắt, ở bộ đội cũng nghe không ít chuyện tiếu lâm mặn, rõ ràng
Cố Trình anh vốn vững như bàn thạch, chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy rồi,
vậy mà chỉ một hành động thân mật nhỏ xíu của người phụ nữ này lại trêu chọc
anh đến mức này.
Đây không phải ong mật, là ong bắp cày. có độc.
Tần Dao nói xong quay lại nhìn ai đó, thấy anh che tai trộm chuông mà ngoảnh
mặt đi, tai đỏ rực, thầm nghĩ gã này thuần tình thật.
Là một người thế hệ 10x, Tần Dao thấy quá nhiều cảnh các cặp đôi hôn nhau nơi
công cộng, thậm chí mấy cảnh hôn trong phim thần tượng cô còn xem đến phát
chán, hành động thân mật cỡ này cô chẳng thấy xấu hổ chút nào.
Trước đó Tần Dao còn thấy khó chịu vì Cố Trình không đường đường chính chính
theo đuổi mình, giờ cô lại thấy trò “dưới chân đèn tối” này khá thú vị. Người sợ
bại lộ không dám gần gũi đâu phải là cô. Có kẻ miệng thì cứng, chứ “phần dưới”
lại thành thật lắm.
Nếu cô và Cố Trình cuối cùng không đến được với nhau, thì coi như mấy tháng
diễm ngộ này là chuyện riêng của hai người, không để người ngoài biết cũng là
một chuyện tốt.
Ba người đàn ông bận rộn nửa ngày cũng làm xong một bàn thức ăn. Bảo là
không ăn đồ biển nhưng rốt cuộc vẫn có một đĩa tôm luộc, còn lại gà vịt cá thịt
đều đủ cả, nhưng thứ khiến người ta thèm chảy nước miếng nhất vẫn là sườn và
thịt ba chỉ.
Cố Trình cởi tạp dề, bưng thức ăn ra ngoài. Đúng lúc có người hớt hải chạy vào:
“Bác sĩ Hà, bên kia có việc tìm anh gấp!”
Hà Quảng Trí chẳng kịp ăn cơm, vội vã đi theo luôn. Cố Trình bày thức ăn lên
bàn, khóe miệng khẽ nhếch.
“Bác sĩ Hà có việc bận rồi, thật không đúng lúc chút nào. Thảm thật, hay là chúng
ta ăn trước?” Triệu Minh Kim cầm một bó đũa.
Cố Trình thầm nghĩ: Đừng vội, sắp đến lượt cậu rồi.
Quả nhiên, Triệu Minh Kim vừa gắp một miếng thịt xào cháy cạnh thì bên ngoài
sân có tiếng gọi: “Lão Triệu, lão Triệu — Triệu Minh Kim, cậu ở đây đúng không?”
“Đừng ăn nữa, chủ nhiệm Doãn tìm cậu kìa” ..
Triệu Minh Kim vội vàng lùa vài miếng cơm, đội mũ rồi đi theo người ta. Cuối cùng
bàn thức ăn chỉ còn lại bốn người. Cao Kiến Quốc lẩm bẩm: “Hôm nay sao mà xui
xẻo thế không biết?”
Tần Dao nhìn Cố Trình: Là anh giở trò đúng không?
van-nien-dai/chuong-44.html]
“Để riêng cho họ một phần, lát tôi mang cho Tiểu Triệu” Cố Trình vừa rơi nước
mắt cá sấu trước mặt mọi người, vừa ăn một miếng lạc rang của tình địch, thấy
sảng khoái vô cùng.
Cao Kiến Quốc gật đầu: “Tôi mang cho bác sĩ Hà”
Bốn người còn lại ngồi ăn, Trần Bảo Trân oang oang nói chuyện với cô bạn thân.
Trong lòng cô tò mò vô cùng về chuyện trên tàu của Triệu Minh Kim và Tần Dao,
giờ người đi rồi, cô chủ động lái chủ đề sang Triệu Minh Kim: “Lúc trước mình
thấy bác sĩ Hà cũng được, giờ lại thấy đồng chí Triệu cũng rất ưu tú. Đồng chí
Triệu đẹp trai, dáng dấp rắn chắc, hai người lênh đênh trên biển bao nhiêu ngày,
chắc là có nhiều chuyện lãng mạn lắm nhỉ?”
Tần Dao: “Không có, trên đảo có cùng nhau đi câu cá thôi”
“Thế hai người quen nhau thế nào?”
“Anh ấy đi đưa thịt hộp cho em gái của bạn” ..
Trần Bảo Trân là người mê cái đẹp, Triệu Minh Kim lại đúng gu cô, giờ cán cân
trong lòng cô nghiêng hẳn về phía anh ta. Chị em tốt mà ở bên quân nhân họ
Triệu kia thì tốt quá rồi!
Thấy vợ khen người đàn ông khác, Cao Kiến Quốc ăn không trôi miếng cơm nào,
anh lên giọng: “Bác sĩ Hà là người đàn ông thực tế biết bao nhiêu, Tiểu Tần muốn
chọn đối tượng thì phải chọn kiểu như bác sĩ Hà ấy”
Trần Bảo Trân: “Quân nhân họ Triệu đẹp trai, hay nói, nói chuyện lại có duyên, đó
là ưu điểm của người ta. Hẹn hò chọn kiểu đó thì đời mới thú vị” ..
Hai vợ chồng tranh luận như súng liên thanh, người bênh bác sĩ Hà, kẻ đứng về
phía Triệu Minh Kim, suýt thì cãi nhau to.
Trần Bảo Trân buông đũa xuống: “Dao Dao, cậu nói đi, cậu thích Tiểu Triệu hơn
hay thích bác sĩ Hà hơn?”
Cao Kiến Quốc hừ một tiếng: “Cô tưởng Tiểu Tần là cô chắc? Không chọn bác sĩ
Hà là do cô không có mắt nhìn của phụ nữ”
Tần Dao: “”
Trần Bảo Trân cười lạnh: “Được lắm, Dao Dao, cậu bảo anh ta đi, cậu thích ai
hơn? Cậu chọn ai?”
Cao Kiến Quốc cũng cười lạnh, cả hai vợ chồng cùng dồn ánh mắt vào Tần Dao,
chờ đợi câu trả lời từ miệng cô.
Đúng lúc này, một giọng nói u uẩn vang lên trong căn phòng:
“Chọn tôi”
Chương 23
“Dao Dao, cậu với cái anh Đội trưởng Cố đó”
Trần Bảo Trân kéo Tần Dao ra ban công phòng ngủ chính trên tầng hai, hóng gió
đêm mới xua đi được cái không khí nghiêm nghị trên bàn ăn lúc nãy. Giọng nói
của Cố Trình lúc đó cứ như nghiến răng nghiến lợi, khí thế tỏa ra hầm hố vô cùng.
Đừng nhìn Trần Bảo Trân ngoài miệng chê anh, thực tế cô khá sợ Cố Trình.
Cái gã họ Cố này mà lên tiếng giáo huấn thì cứ như nhả ra vụn băng vậy, khiến
người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương của tháng mười hai.
Trần Bảo Trân thích kiểu ngoại hình chính trực, thật thà như Cao Kiến Quốc hay
Triệu Minh Kim, trông rạng rỡ và khỏe khoắn. So với họ thì bác sĩ Hà hơi thư sinh
quá, nhưng đứng trước ba người đàn ông đó cô vẫn có thể thoải mái đùa giỡn.
Cố Trình thì khác, anh giống như những cột băng kết dưới mái hiên mùa đông
phương Bắc, nhìn thì đẹp thật đấy, nhưng rơi xuống là khiến người ta đầu rơi
máu chảy.