Có là cột băng thì cũng vẫn là đồ háo sắc!
Trần Bảo Trân đoán rằng chắc do người bạn tốt Dao Dao gầy đi, trở thành một
tuyệt thế mỹ nhân hiếm gặp nên Cố Trình mới tham lam sắc đẹp mà động lòng.
Tần Dao: “Chưa tính là yêu đương, mình đang thử thách anh ta”
“Thử thách?” Trần Bảo Trân nhâm nhi hai chữ này, “Mình hiểu rồi, đây là kế hoãn
binh của cậu đúng không. Dao Dao, có phải cậu cũng sợ anh ta không?”
“Nếu anh ta ép buộc cậu, chúng mình thà chết không chịu khuất phục”
Tần Dao dở khóc dở cười, thầm nghĩ anh ta sao mà ép nổi mình, chỉ có mình ép
anh ta thôi.
“Mình không sợ anh ta”
Trần Bảo Trân lắc đầu: “Chẳng lẽ cậu động lòng thật rồi? Cũng phải, Đội trưởng
Cố gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, năng lực làm việc lại xuất chúng, cậu có thích
anh ta cũng là lẽ thường tình. Nhưng so với Tiểu Triệu và bác sĩ Hà, cậu ở bên
anh ta chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi”
“Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà”
Tần Dao vốn định nói sự thật về việc mình và Cố Trình chung sống thế nào cho
Trần Bảo Trân nghe, nhưng nghĩ đến hộp kẹo chứa “thơ tình ba dòng” và chuyện
lúc nãy mình ép anh mặc tạp dề chấm bi, thật sự là quá xấu hổ! So với những
người xem mắt hẹn hò thời này, hành động đó quá đỗi không đứng đắn.
Tần Dao cần giữ thể diện nên không nói ra được.
“Nếu Đội trưởng Cố chân thành thì anh ta cũng là một đối tượng tốt, nhưng Dao
Dao, mình phải nói cho cậu một chuyện này” Trần Bảo Trân mím môi, tâm trí cô
đang rất rối bời, gió thổi làm tóc cô xù lên như tổ quạ.
Cô vén tóc ra sau tai, nhưng những sợi tóc con vẫn bị gió đêm thổi tung như
những chiếc bàn chải nhỏ quẹt qua má khiến cô ngứa ngáy và phiền muộn.
“Chu Phương Vũ đến rồi, anh ta làm bác sĩ ở bệnh viện quân y bên này. Cậu mới
về nên chưa biết, đợi cậu đến bệnh viện nhận việc là sẽ gặp anh ta thôi” Trần
Bảo Trân vừa nói vừa nắm chặt tay Tần Dao.
Chu Phương Vũ là nam thần mà Tần Dao từng thầm thương trộm nhớ ngày trước,
lớn hơn cô nhiều tuổi. Hai người cùng lớn lên trong khu tập thể, anh ta từ nhỏ đã
là “con nhà người ta”, sau khi tốt nghiệp thì trở thành quân y.
Anh ta có một cô vị hôn thê thanh mai trúc mã tên là Tăng Mạn Lệ. Hai người lớn
lên bên nhau, bao năm qua cãi vã không ngớt nhưng lớn lên vẫn đính hôn. Lúc họ
đính hôn, Tần Dao đã khóc rất thảm thiết, mấy ngày đó còn ăn thêm mấy cái
bánh màn thầu cho bớt buồn.
Tính tình Tăng Mạn Lệ không tốt, hay cãi nhau rồi chiến tranh lạnh đòi chia tay
với Chu Phương Vũ, ngay cả lúc đính hôn cũng cãi vã. Có lần cãi nhau dữ dội,
Tần Dao ngốc nghếch đi tìm Chu Phương Vũ, mong anh đợi cô lớn lên, đủ mười
tám tuổi sẽ gả cho anh.
Chu Phương Vũ đã từ chối cô, nhưng anh ta đối xử với Tần Dao rất dịu dàng,
không bài xích sự chủ động gần gũi của cô. Tần Dao đã tặng anh rất nhiều thứ
như khăn tay và đồ ăn vặt.
Tần Dao tuy có béo một chút, trắng trẻo mập mạp, nhưng cô thực sự rất xinh đẹp.
Ngày thường người chê cô béo có, mà người khen cô xinh cũng chẳng thiếu.
van-nien-dai/chuong-45.html]
Tăng Mạn Lệ bị kích động nên cãi nhau to với Chu Phương Vũ một trận rồi hai
người lại làm hòa. Ở khu tập thể, cô ta bóng gió mỉa mai Tần Dao béo như lợn,
cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, bảo cô không biết soi gương nhìn lại mình là ai. Mẹ
của Tăng Mạn Lệ cũng không ít lần mỉa mai mẹ Tần Dao. Bố mẹ Tần Dao đồng ý
cho cô xuống phía Nam đến hải đảo xa xôi nghìn trùng này cũng là mong cô tìm
được một người chồng sĩ quan không thua kém gì Chu Phương Vũ.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, Tần Dao mới đến vài tháng thì Chu Phương Vũ lại vì
điều động nhân sự mà chuyển công tác đến đây. Trần Bảo Trân sốt sắng muốn
Tần Dao chọn ngay một đối tượng là vì không muốn cô bị lép vế. Dù là bác sĩ Hà
hay Triệu Minh Kim thì đều chẳng kém gì Chu Phương Vũ cả.
Tần Dao lúc nặng bảy mươi cân đã xinh rồi, thứ duy nhất người ta có thể chê là
béo, giờ cô gầy đi, xinh đẹp hơn Tăng Mạn Lệ gấp bao nhiêu lần. Cô chỉ sợ Tần
Dao thiếu lý trí mà lại vướng vào hai người kia.
“Cố Trình thì tính tình hơi tệ một chút, nhưng điều kiện cá nhân thì miễn bàn. Chu
Phương Vũ và Tăng Mạn Lệ mà biết Đội trưởng Cố đang theo đuổi cậu chắc là
tức chết mất, Dao Dao của chúng ta xứng đáng với người tốt hơn”
“Bác sĩ Hà, Tiểu Triệu, Đội trưởng Cố, cậu cứ tùy ý chọn một người là được mà”
Trần Bảo Trân đầy vẻ bất bình.
Tần Dao bật cười, cô nhớ ra Chu Phương Vũ là ai rồi. Trong nguyên tác tiểu
thuyết, cô bạn thân cực phẩm Tần Dao là một kẻ “lăng nhăng”, vừa xem mắt hẹn
hò với một vị trung đoàn trưởng lớn tuổi, lại vừa vì nam thần Chu Phương Vũ cãi
nhau với vị hôn thê mà mập mờ với anh ta. Cuối cùng bị Tăng Mạn Lệ bóc phốt
giữa đám đông, trở thành trò cười và là kẻ hề cho cả khu đại viện.
Tần Dao cười híp mắt nói: “Vậy chọn Cố Trình đi, anh ta đẹp trai, lại nghe lời”
Trần Bảo Trân: “???!!!”
Nghe lời? Chị em tốt ơi, cậu bị cái gì làm mờ mắt rồi vậy?
Cao Kiến Quốc và Cố Trình ở dưới lầu uống rượu ăn lạc rang. Đồ ăn tối nay nấu
hơi nhiều, vốn dĩ là phần cho sáu người mà giờ thiếu mất hai người đàn ông nên
còn thừa không ít. Lúc nãy trên bàn ăn quá ngượng ngùng nên không tiện hỏi, giờ
phụ nữ đã lên lầu, đàn ông mới bắt đầu nói chuyện riêng tư.
Một chén rượu nóng vào bụng, Cao Kiến Quốc không khỏi cảm thán: “Đội trưởng
Cố, tôi thật sự không ngờ anh lại nảy sinh ý định đó với Tiểu Tần”
“Tiểu Tần gầy đi, xinh đẹp hơn nên anh mới ưng sao?”
“Vạn nhất sau này cô ấy béo lại thì sao? Bác sĩ Hà không ngại cô ấy béo thêm
mười lăm hai mươi cân đâu, anh phải nghĩ cho kỹ, bình tĩnh lại đi”
Dù sao Tần Dao cũng là bạn thân của vợ anh, Cố Trình điều kiện tuy tốt nhưng
hai người không hợp nhau. Theo cách nhìn của Cao Kiến Quốc, Tần Dao gả cho
bác sĩ Hà thì cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc hơn. Với cái tính cách lạnh lùng
chẳng nể nang phụ nữ của Cố Trình, ai theo anh ta người đó khổ.
“Tình cảm phải tính chuyện đến trước đến sau, đừng vì nhất thời bốc đồng”
Cố Trình lạnh lùng nói: “Tôi quen cô ấy trước”
“Cái lần đến nhà tôi ăn cơm ấy hả? Lần đó không tính, người ta là xem mắt chính
quy đàng hoàng”
Cố Trình cười lạnh, thầm nghĩ ai mà chẳng xem mắt chính quy, kể cả là xem mắt
anh cũng phải là người tranh lên hàng đầu.
“Còn sớm hơn thế nhiều” Cố Trình khoanh tay, kể về cuộc gặp gỡ với cô gái
mình yêu, “Tôi và cô ấy đi cùng một chuyến tàu lên đảo”
Cao Kiến Quốc ngẩn người, anh thực sự không ngờ Cố Trình và Tần Dao đã gặp
nhau từ trước, “Lúc ở nhà tôi, trông hai người chẳng giống như quen biết nhau
chút nào”