Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970

Chương 1



Chương 1

Dưới góc tường thấp bé có một người phụ nữ đang nằm.

Người phụ nữ nhắm nghiền mắt, trên trán có một vết rách, máu đặc chảy dọc

theo lông mày xuống đến cằm. Ngón tay buông thõng bất lực trên nền đất bùn

khẽ cử động, khi cô dần có lại ý thức, cơn đau từ vết thương cũng theo dây

thần kinh đâm thẳng vào đại não.

Giang Niệm bị đau đến mức tỉnh cả người.

Cô mở mắt ra, mái tóc rối bù che khuất tầm nhìn, phần tóc mái bên trái dính

máu, bết dính trên mí mắt, cô chỉ có thể nheo con mắt còn lại để quan sát tình

cảnh hiện tại.

Trời tối lờ mờ, tầm nhìn lại không tốt, cô chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng yếu

ớt để nhìn ra hình dáng của cái sân. Nền đất bùn mấp mô, phía đông là một

dãy nhà đất kiểu cũ mang đậm dấu ấn thời gian, cửa phòng là cửa gỗ, cạnh

cửa dựa mấy cái xẻng, cuốc và một chiếc xe đẩy một bánh. Trên dây phơi

trong sân treo một chiếc sơ mi màu xám đất và một chiếc áo lót in hoa nhỏ

mà chỉ các bà cụ mới mặc, một cảm giác thời đại mạnh mẽ ập đến.

Giang Niệm ngẩn người trong chốc lát.

Cô vừa đọc xong cuốn sách rồi đi ngủ, sao vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở đây?

Không đợi cô kịp suy nghĩ kỹ, bên cạnh vang lên tiếng nói của hai người đàn

ông.

“Chết rồi à?”

“Cô ta chết thật rồi sao?!”

Người nói là Lý Ngưu ở trong thôn, hắn nhìn người phụ nữ mặt đầy máu, sợ hãi

nuốt nước miếng, bị người đồng hành bên cạnh là Lưu Phú đẩy một cái: “Nếu

mày không tin thì lại gần mà sờ xem có phải chết rồi không”

Lý Ngưu nhìn người phụ nữ nằm bất động dưới đất, đặc biệt là khi thấy nửa

khuôn mặt cô đều là máu, hắn sợ đến mức bắp chân run lẩy bẩy. Hắn lấy hết

can đảm bước tới, đưa tay thăm dò dưới mũi Giang Niệm. Lúc tay hắn đưa tới,

Giang Niệm lập tức nín thở để tránh bọn chúng phát hiện cô chưa chết rồi lại

tìm cách hành hạ cô.

“Chết. chết rồi! Chết thật rồi!”

Lý Ngưu không thấy hơi thở, sợ tới mức đứng bật dậy lùi lại liên tiếp, mặt mày

trắng bệch vì sợ hãi, hắn nhìn Lưu Phú: “Nếu tôi biết con mụ góa này tính tình

liệt như thế, thà đâm đầu vào tường chứ không cho chúng ta đụng vào, thì

đánh chết tôi cũng không tới. Giờ hay rồi, xảy ra án mạng rồi, chúng ta phải

làm sao đây?”

“Thế mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Chạy mau!”

1970/chuong-1.html]

Lưu Phú túm lấy Lý Ngưu chạy về phía góc tường, vừa chạy vừa nói: “Hứa

Thành chết hai ngày trước rồi, giờ nhà họ Hứa không có ai, cũng chẳng ai

biết là hai đứa mình leo tường vào làm chết Giang Niệm. Chỉ cần chúng ta

chạy ngay bây giờ thì không ai biết mình từng đến đây, cho dù Lục thứ hai có

từ quân đội về cũng không tìm đến đầu chúng ta được”

Lý Ngưu lúc này mới sực tỉnh: “Đúng đúng đúng”

Giang Niệm nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì

đó không ổn.

Cô xuyên không vào sách rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô mới đọc hai ngày nay. Nam

chính tên là Lục Duật, là bạn nối khố kiêm đồng đội lớn lên cùng chồng nguyên

chủ là Hứa Thành. Năm nam chính mười tuổi, cha mất, mẹ gửi anh đến nhà họ

Hứa, nói mười năm sau sẽ quay lại đón. Từ đó về sau nam chính luôn sống nhờ

ở nhà họ Hứa, xưng hô anh em với Hứa Thành.

Mà cô lại không khéo thế nào lại trở thành vợ của Hứa Thành, chính là chị dâu

pháo hôi của nam chính. Nguyên chủ chỉ xuất hiện một lần ở đầu cuốn sách

này nhưng đã khiến Giang Niệm đau lòng rất lâu. Không chỉ vì nguyên chủ

trùng tên trùng họ với cô, mà còn vì số phận của cô ấy khiến Giang Niệm xót

xa.

Tác giả để nam nữ chính gặp nhau nên đã cố ý viết cho Hứa Thành chết đi.

Sau khi Hứa Thành mất, trong nhà chỉ còn lại một mình nguyên chủ. Lý Ngưu

và Lưu Phú trong thôn là hai tên lưu manh độc thân, thấy nguyên chủ xinh đẹp

mơn mởn thì nảy sinh ý đồ xấu. Hai tên bàn nhau đêm tối leo tường vào làm

nhục nguyên chủ, bọn chúng đinh ninh cô giờ là góa phụ không nơi nương tựa,

dù có bị làm nhục cũng không dám nói với ai.

Chỉ là bọn chúng không ngờ nguyên chủ lại là người cương trực, để không bị

vẩn đục, cô đã nghiến răng đâm đầu vào tường tự tử.

Giờ cô đang chiếm giữ thân xác của nguyên chủ, ký ức của nguyên chủ liên

tục ùa vào đại não. Vết thương trên trán cùng dòng ký ức ồ ạt khiến Giang

Niệm nhất thời không chịu nổi, đau đến mức váng đầu. Trong cơn mê man, cô

nghe thấy tiếng Lý Ngưu và Lưu Phú kêu la thảm thiết ở bên ngoài tường,

nghe tiếng như thể đang bị ai đó đánh.

“Lục. Lục thứ hai? Sao cậu lại về rồi?!”

“Cậu không phải đang ở. ái chà đau. ở quân đội sao?”

Giang Niệm nghe thấy cái tên Lục thứ hai thì ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại

được, anh chính là nam chính Lục Duật của cuốn sách này.

Nam chính năm xưa cùng Hứa Thành rời nhà đi lính, sau này Hứa Thành gặp

nạn dẫn đến liệt nửa người dưới nên được cha đón về nhà nuôi dưỡng. Cha

Hứa Thành nhờ người làm mai, muốn tìm một cô con dâu có thể chăm sóc tốt

cho con trai mình.

Nhà nguyên chủ nghèo, cha Giang bị thọt không làm được việc nặng, mẹ Giang

sức khỏe yếu, em trai thì lười làm ham ăn, nên mọi việc trong nhà đều đè nặng

lên vai nguyên chủ. Cho đến khi em trai Giang Quốc muốn lấy vợ mà nhà

không có tiền, mẹ Giang nghe ngóng được nhà họ Hứa muốn cưới vợ cho con

trai cả bị liệt.

Bà ta tính toán một hồi rồi tìm đến cha nam chính, mặt dày đòi ba trăm tệ tiền

sính lễ để gả nguyên chủ điHứa Thành bị liệt từ thắt lưng trở xuống, khả năng

kia cũng mất luôn, cộng thêm việc cứ đến đêm là lưng anh ta đau đến mức kêu

la thảm thiết. Sợ làm phiền nguyên chủ nên anh ta đuổi cô sang phòng nam

chính ngủ. Nam chính luôn ở quân đội nên phòng đó bỏ không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.