Thấy Giang Niệm mới ăn vài miếng đã thôi, bà dì Triệu nhíu mày hỏi: “Sao
không ăn nữa?”
Giang Niệm cười gượng: “Cháu đau đầu, thấy buồn nôn nên hơi khó nuốt ạ”
Bà dì Triệu thấy nụ cười trên mặt Giang Niệm thì ngẩn người. Phải công nhận,
cô vợ nhỏ này trông trắng trẻo xinh xẻo, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền,
trông thật ưa nhìn.
Nhận ra sự ngạc nhiên của bà dì Triệu, Giang Niệm cúi đầu mím môi.
Nguyên chủ vì cha mẹ trọng nam khinh nữ nên ở nhà luôn phải làm lụng khổ
cực, từ nhỏ tính tình đã lầm lì, ít cười ít nói. Sau khi gả về nhà họ Lục cũng rất
ít qua lại với hàng xóm láng giềng. Nếu không phải bà dì Triệu là người hay
chuyện, có lẽ nhiều người còn tưởng nhà họ Hứa cưới về một cô vợ câm.
Sau khi bà dì Triệu về, Giang Niệm nằm nghỉ trên giường một lát. Đến khi trời
sẩm tối cô mới dậy, xỏ đôi giày vải rồi vịn tường đi ra ngoài. Bên ngoài vang
lên tiếng bước chân, không giống tiếng đi của bà dì Triệu, người đến có bước
chân vững chãi lực điền, chỉ vài bước đã đến ngoài cửa.
Khung cửa thấp nhỏ, dáng người đàn ông cao lớn vạm vỡ, lúc vào cửa anh phải
cúi đầu xuống.
Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá, giống hệt như mô tả trong sách, gương
mặt lạnh lùng sắc sảo, lông mày sắc như núi non hùng vĩ. Nhìn thấy Giang
Niệm đang vịn tường đi lại, người đàn ông do dự một chút rồi tiến lên đỡ lấy
cánh tay gầy nhỏ của cô.
“Chị dâu định đi đâu? Để tôi đỡ chị”
Giang Niệm: ..
Cô muốn đi vệ sinh.
Chương 2
Giang Niệm cúi đầu nhìn bàn tay đang đỡ cánh tay mình.
Người đàn ông đứng cách cô khoảng hai bước, cánh tay duỗi thẳng đỡ lấy cô,
bàn tay nắm hờ, giữ đúng khoảng cách và chừng mực cần thiết giữa nam và
nữ.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn mũi chân: “Không cần đâu, tôi. tôi muốn đi nhà vệ
sinh”
Ở góc độ mà Giang Niệm không nhìn thấy, người đàn ông lúng túng dời mắt đi
chỗ khác.
Lục Duật buông tay ra, lùi lại hai bước nhường lối cho cô, anh nhìn lướt qua lớp
băng gạc trên trán Giang Niệm vài lần: “Đi chậm thôi”
Thật lòng mà nói, Giang Niệm rất không thích nghi được với thân phận này.
Một người phụ nữ độc thân hơn hai mươi năm như cô, đùng một cái biến thành
góa phụ vừa mất chồng, lại còn bị một người đàn ông lạ mặt gọi là chị dâu.
Nhìn cậu em chồng từ trên trời rơi xuống này, dù chỉ là danh nghĩa, Giang Niệm
vẫn thấy khổ trong lòng.
1970/chuong-3.html]
Cô không biết tại sao mình lại xuyên vào sách, giờ cũng chẳng tìm được cách
nào để quay về.
Giang Niệm vịn tường, nén cơn đau đầu và choáng váng, chậm rãi nhích từng
bước ra khỏi phòng.
Trời đã về chiều.
Ngôi nhà nhỏ hiện ra mờ ảo trong bóng hoàng hôn, giống hệt những gì cô thấy
tối qua, mang đậm hơi thở thời đại.
Nhà vệ sinh nằm ở góc tường phía tây, Giang Niệm vịn tường đi vào. Bên trong
là kiểu nhà vệ sinh lộ thiên cũ, hai bên hố xí đặt hai viên gạch. Cô giẫm lên
gạch rồi ngồi xuống, trong lòng bắt đầu tính toán con đường sắp tới.
Theo cốt truyện trong sách, năm ngày sau nam chính mới về, lo xong hậu sự
cho nguyên chủ sẽ lên tàu hỏa rời đi. Sau đó anh gặp nữ chính trên tàu, hai
người nảy sinh tình cảm rồi kết hôn. Cô đã đọc đến đoạn hai người sắp cưới
mới đi ngủ.
Giờ nam chính về sớm hơn năm ngày, cô không biết có phải do hiệu ứng cánh
bướm khi mình xuyên không hay không. Nhưng hiện tại không thể nghĩ nhiều
thế được, cô phải tìm cách để nam chính đưa mình rời khỏi ngôi làng này.
Người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này chính là cậu em chồng hờ này.
“Chị dâu”
Tiọng của Lục Duật vang lên từ bên ngoài.
Giang Niệm giật nảy mình: “Tôi đây!”
Cô vội vàng thu dọn rồi vịn tường bước ra, thấy Lục Duật đang đứng bên cạnh
giếng. Anh xắn tay áo lên hai nấc, để lộ làn da màu lúa mạch, xương cổ tay
thon dài đẹp mắt, cơ bắp cánh tay săn chắc mạnh mẽ. Ánh sáng từ chiếc đèn
dầu đặt bên giếng hắt lên khuôn mặt điển trai, làm mềm đi đường nét sắc
cạnh nơi cằm của anh.
Giang Niệm thầm cảm thán, đúng là nam chính có khác.
Đẹp trai thật sự.
Cô hỏi: “Anh gọi tôi có việc gì không?”
Cô cố gắng bắt chước giọng nói và tính cách của nguyên chủ, lúc nói chuyện
cố tình tỏ ra lầm lì, mắt luôn nhìn xuống đất, không dám đối diện với ai, đúng
chuẩn kiểu người có tính cách tự ti.
Lục Duật thấy cô không sao, liền thả gàu xuống giếng: “Chị cứ ngồi nghỉ đi, để
tôi nấu cơm”
Giang Niệm đứng vịn tường, do nãy đứng dậy hơi nhanh nên máu dồn lên đầu,
lúc này thấy choáng hơn cả lúc trước. Cô định thần lại, nhìn Lục Duật thành
thạo múc nước từ giếng mang vào bếp. Trong bếp thắp đèn dầu, qua ô cửa sổ
mở rộng có thể thấy Lục Duật đang nhóm lửa nấu cơm bên trong.
Người đàn ông xắn tay áo, thái rau, nhóm bếp, tra dầu vào chảo, mọi động tác
đều lưu loát. Trong sách không hề nhắc đến việc nam chính có biết nấu ăn hay
không, giờ tận mắt chứng kiến, cô không ngờ anh lại làm việc bếp núc nhanh
nhẹn đến thế.
Lục Duật đã thắp đèn dầu trong nhà, Giang Niệm đi đến giá để chậu ở cửa rửa
sạch tay, rồi vịn tường chậm rãi đi tới chỗ chiếc bàn gỗ nhỏ giữa sân, kéo ghế
băng ngồi xuống. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn trong
bếp.
Theo cốt truyện, đáng lẽ năm ngày nữa nam chính mới về, nhưng giờ anh đã về
sớm, còn nguyên chủ vốn đã chết thì giờ vẫn đang sống sờ sờ. Cốt truyện
hoàn toàn đi chệch khỏi đường ray của cuốn sách.
Cô thực sự có chút sợ hãi. Cô sợ vì mình chiếm xác nguyên chủ làm cốt truyện
hỏng bét mà sẽ bị trừng phạt hay phản phệ gì đó. Tuy không biết hình phạt là
gì nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy bất an. Bây giờ muốn cốt truyện quay lại
đúng quỹ đạo, cô phải kéo dài thời gian đến bảy ngày sau mới để nam chính
lên tàu rời đi, thời điểm đó mới đúng là lúc nam nữ chính gặp nhau lần đầu.