Kết quả là Vương Thúy thấy, Lục Thành Châu ở giường bên cạnh liếc mắt cũng
chẳng hướng về phía họ, cứ cúi đầu ăn sủi cảo một miếng một cái, đang ăn ngon
lành lắm.
Rõ ràng món thịt kho của cô ta nấu mùi thơm phức như vậy, ngửi thôi cũng đã
thấy ngon hơn cái món sủi cảo thịt heo cải thảo kia nhiều lắm, sao đồng chí Lục
lại không có phản ứng gì nhỉ?
Ngay lúc này, Vương Thúy lại thấy Tô Đào cắn một miếng sủi cảo rồi đột nhiên
“à” lên một tiếng thật dịu dàng yểu điệu, sau đó động tác của Lục Thành Châu
dừng lại, ánh mắt lập tức tập trung căng thẳng vào người cô, “Sao thế?”
Tô Đào dùng đũa gắp cái sủi cảo bị cắn mất một nửa kia, giơ thẳng ra trước mặt
anh, giọng điệu kiều nữ đầy nũng nịu: “Nhân này nhiều mỡ quá, em không thích
ăn mỡ”
Nhân thịt chính là có chút mỡ mới thơm chứ, sao lại không thể ăn mỡ được?
Vương Thúy không hiểu, cũng tưởng rằng Lục Thành Châu cũng sẽ không hiểu,
chắc chắn sẽ chê Tô Đào làm màu.
Kết quả lại thấy Lục Thành Châu không nói hai lời, cúi đầu một miếng liền cắn
vào nửa cái sủi cảo còn lại trên đũa của Tô Đào, một cái đã giải quyết xong.
Tô Đào mỉm cười với anh, đôi môi đỏ hồng cong cong lên, mày mắt cong cong,
cái biểu cảm ấy vừa kiều diễm vừa mê hoặc, nói thế nào nhỉ, Vương Thúy miêu tả
không ra cũng học không được, nếu cố bắt cô ta nói, thì đó chính là biểu cảm của
hồ ly tinh khi đang quyến rũ đàn ông.
Vương Thúy nhìn thấy rõ ràng cái đồng chí Lục luôn không có nụ cười với mình,
mày mắt lạnh lùng sắc bén, lãnh khốc như băng kia, yết hầu nhẹ nhàng lăn một
cái.
Xem đi, đàn ông cao lãnh đến mấy cũng không thoát khỏi móng vuốt của hồ ly
tinh!
Vương Thúy bực bội lẩm bẩm trong lòng, bên cạnh, chồng cô ta Vương Thuận Lợi
trong lòng cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy.
Vốn dĩ Vương Thuận Lợi còn muốn khoe với đồng chí nam ở giường bên cạnh
món thịt kho của mình ngon thế nào, vợ mình đối với mình tốt thế nào, hiền thục
thế nào, rồi mong đợi đối phương lộ ra vẻ ghen tị.
Bởi vì trước đây ở ký túc xá đơn vị, tất cả các đồng chí nam trong phòng đều từng
lộ ra biểu cảm này với hắn, cho rằng hắn tu tám đời mới có phúc lấy được cô vợ
như vậy, chịu khó tằn tiện vun vén gia đình, hiền thục giỏi giang, tam tòng tứ đức,
chịu khó chịu khổ, tóm lại rất lợi hại rất ưu tú, trên thì hiếu thuận với bố mẹ chồng,
dưới thì hầu hạ chồng, còn sinh được hai thằng con trai mập mạp.
Kết quả vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt Tô Đào.
Đẹp như tiên nữ giáng trần.
Da trắng đến chói mắt, nhìn như có thể bóp ra nước được.
Người gầy nhưng không khô, ngực nở nang căng đầy và eo nhỏ nhắn.
Đơn giản là mỹ phẩm trần gian.
Chả trách đồng chí nam đối diện ngửi thấy mùi thịt thơm mà liếc cũng chẳng liếc
món thịt kho của hắn, hoá ra người ta uống là tuỳnh tương ngọc lộ kia!
Trong khoảnh khắc, miếng thịt kho trong miệng Vương Thuận Lợi trở nên nhạt
nhẽo vô vị.
Không thơm nữa!
Hắn chép miệng, thu hồi tầm mắt.
“Ông già họ Vương, ăn thêm một miếng nữa đi, em chọn riêng thịt ba chỉ vừa nạc
vừa mỡ đấy, bảy hào một cân đấy, sao ông không ăn nữa thế?”
Vương Thúy thấy chồng mình đột nhiên bỏ đũa xuống, trong lòng sốt ruột.
Vương Thuận Lợi lắc đầu: “Vừa rồi ăn vội quá, hơi ngán”
Thằng chết tiệt này, chắc chắn bị con tiểu yêu tinh bên cạnh mê hoặc mất rồi!
Vương Thúy trong lòng hơi khó chịu, quay người xả giận lên Tô Đào: “Ái chà, tiểu
muội họ Tô, em vẫn nên làm chút món khác cho nhà em đi, món sủi cảo này dinh
dưỡng quá đơn điệu rồi, với lại nhân thịt ở giữa chỉ bé bằng móng tay, còn lại
toàn là cải thảo, đàn ông ăn sao đủ chứ!”
“Đúng đấy, vẫn phải đổi món ăn mới được” Vương Thuận Lợi cũng như tìm được
chút thăng bằng tâm lý, tuy đối tượng của đồng chí nam bên cạnh đẹp, nhưng
mình ăn ngon hơn hắn mà, sủi cảo làm sao ngon bằng thịt kho của mình?!
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-19-em-biet-nau-anhtml]
Tô Đào vốn cũng định từ ngày mai bắt đầu tìm một chỗ nấu ăn, để Lục Thành
Châu ăn ngon hơn, nghe vậy liền ậm ừ cho qua, không nói thêm nữa.
Vương Thúy lại cho rằng cô không biết nấu ăn nên mới không tiếp lời, đắc ý liếc
cô một cái: “Ái chà, em quên mất sủi cảo của cô là mua ở cửa hàng quốc doanh
rồi, nhưng ngày nào cô cũng mua đồ ăn ở cửa hàng cho đối tượng cũng không
phải việc đâu, giá cửa hàng đắt lắm, giá một phần ăn cô mua em có thể nấu được
ba món rồi. Nếu cô không biết nấu ăn, em có thể dạy cô”
“Không cần đâu, cảm ơn chị Vương” Tô Đào đối phó.
Vương Thúy trong lòng nghĩ, đây là cô ta ngay cả học cũng không muốn học, vậy
thì đáng đời tự kiếm tiền, nhân cơ hội rao hàng: “Các cô thanh niên nữ trẻ tuổi
lười nấu ăn cũng rất bình thường, không thì thế này đi, mỗi ngày cô giao cho em
ba đồng, em bao hai bữa ăn cho cô và đối tượng được không? Em thuê một cái
bếp nhỏ gần bệnh viện, đằng nào nấu cho một người cũng là nấu, nấu cho mấy
người cũng là nấu”
Tô Đào thấy Vương Thúy cũng khá có đầu óc kinh doanh.
Nhưng xét thấy Vương Thúy giặt quần lót và tất chung với nhau, còn dùng dao
cắt vảy chân để gọt hoa quả, cô không dám tưởng tượng lúc Vương Thúy nấu ăn
sẽ là cảnh tượng thế nào.
Và rõ ràng chiều nay cô nghe thấy hai người nhà bệnh nhân bên cạnh mỗi ngày
giao cho Vương Thúy 1 đồng rưỡi, Vương Thúy lại quay đầu đòi thu cô ba đồng,
là cho rằng cô ngốc tiền nhiều sao?
Tô Đào lắc đầu, lại một lần nữa từ chối: “Thật không cần đâu”
Vương Thúy không buông tha: “Ái chà, tiểu muội họ Tô, không biết nấu ăn không
phải chuyện xấu hổ đâu, cô xem người nhà bệnh nhân ở hai buồng bệnh đối diện
đều đặt cơm ở chỗ em, họ cũng không thấy có gì, với lại cô mua cơm ở cửa hàng
quốc doanh cũng là tốn tiền mà? Cô chi bằng chăm sóc việc kinh doanh của em.
Thế này đi, 2 đồng rưỡi được không? Giảm cho cô 5 hào”
Tô Đào không nói năng gì, lười phí lời.
Vương Thúy: “Chê đắt à, các cô nhiều tiền thế, 2 đồng rưỡi đối với các cô cũng
không đáng là bao. Cái này cũng không nỡ sao?”
Tô Đào vẫn không đáp lời, Vương Thúy có chút sốt ruột, như thể con vịt đến
miệng bay mất rồi, “Thế hai đồng được không?”
“Không thể thấp hơn nữa đâu tiểu muội họ Tô, cô xem đối tượng cô cao thế kia,
lượng cơm chắc cũng lớn, ngày ngày phải ăn thịt chứ, hai đồng thật không đắt
đâu”
Tô Đào bị quấy rầy hơi phiền, bất đắc dĩ nói ra kế hoạch của mình: “Chị Vương,
em định tự thuê bếp nấu ăn”
Cái gì?
Vương Thúy không thể tin nổi, ngoáy ngoáy tai.
Rồi trong lòng dâng lên một luồng bực bội, vốn tưởng Tô Đào là khách hàng tiềm
năng, không ngờ lại là kẻ học đòi, muốn học cô ta nấu ăn!
Nhưng Vương Thúy lại không thể xả thẳng luồng bực bội này ra ngoài, đành
phóng đại vỗ vào đùi, cười đến ngả nghiêng, khóe miệng sắp nứt đến mang tai
rồi, “Ái chà, tiểu muội họ Tô, cô muốn tự nấu ăn? Ha ha ha ha ha…”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cười một hồi lâu Vương Thúy mới dừng lại, đảo mắt nhìn Tô Đào từ trên xuống
dưới, “Tiểu muội họ Tô da thịt non mềm, dáng vẻ tiểu thư đài các thế này, biết
nhóm lửa biết cầm dao thái à? Còn nấu ăn? Đừng có đốt thủng nồi chảo đấy!”
Nghe thấy lời này, chồng Vương Thúy cũng lộ ra vẻ nghi ngờ tương tự, không
trách vợ hắn không tin, hắn nhìn Tô Đào cũng không giống người biết nấu ăn,
đừng đến lúc không phân biệt được xì dầu với dấm, nấu ra món ăn khó ăn đến
chết.
Chồng Vương Thúy vô cùng thương hại liếc nhìn Lục Thành Châu.
Một số người sau này có “khẩu phúc” đây!
Nhìn hai người giường bên cạnh biểu cảm trên mặt biến hoá kịch tính, Tô Đào
biết bây giờ mình giải thích thế nào họ cũng không tin, nhưng cô cũng không cần
phải được họ thừa nhận, nhạt nhẽo nói: “Cơm em nấu thế nào thì không cần chị
Vương lo lắng”
Vương Thúy liếc về phía Lục Thành Châu, mặt mày đầy vẻ thương hại: “Em đâu
có lo cho cô, em là thương đối tượng của cô, bị ốm rồi còn phải ăn món cô nấu
cháy khét”
Lời Vương Thúy vừa dứt, sắc mặt Lục Thành Châu lập tức trầm xuống, ngẩng
mắt ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén quét Vương Thúy một cái, rồi lại hướng về Tô Đào,
ánh mắt ôn nhu hơn nhiều, nghiêm túc nhìn cô: