Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 20: Hậu thuẫn cho cô ấy



“Anh đối với ăn uống không câu nệ, đại khái cái gì cũng được, không cần phiền

phức như vậy đâu. Sau này chúng ta về Kinh Bắc, đơn vị anh có nhà ăn tập thể,

ngoài đường cũng nhiều quán ăn quốc doanh, món nào cũng có, hoàn toàn không

cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống”

Tô Đào nghe ra trong lời nói của anh từ đầu đến cuối đều đang hậu thuẫn cho cô,

ngọt ngào cười với anh một tiếng, nhìn lại thấy mặt Vương Thúy đen như đáy nồi

nhưng lại không dám cãi lại, tâm tình lập tức vui vẻ, càng thêm kiên định muốn

nấu cho Lục Thành Châu món ngon: “Đồng chí Lục Thành Châu, kỳ thực tay nghề

nấu nướng của em, anh có thể trông chờ đấy”

Cô hướng anh chớp chớp mắt, ánh mắt linh động tinh nghịch khiến tim Lục Thành

Châu đột nhiên nhanh hơn một nhịp, không kiềm chế được buông ra một chữ:

“Được”

Chỉ cần là cơm cô tự tay làm là được, mùi vị không quan trọng.

Nhìn hai người liếc qua liếc lại, ngọt ngào mùi mẫn, tình cảm so với trước còn tốt

hơn, Vương Thúy và Vương Thuận Lợi trong lòng vô cớ cảm thấy không phải vị,

cuối cùng hậm hực thu hồi ánh mắt.

Vương Thuận Lợi dùng thịt xé chan nước với bánh bao, giải quyết xong bữa tối,

Vương Thúy quen tay vứt hộp cơm ăn thừa lên tủ đựng đồ, sau đó ngả người lên

chiếc ghế gỗ bên cạnh, vắt chân chữ ngũ, cong lưng, bắt đầu cạy lớp da chết

trên chân.

Xem cái thế này lại là không tính rửa bát rồi.

Tô Đào đột nhiên nhớ tới, chiều nay thu dọn mấy hộp cơm bẩn, hình như Vương

Thúy căn bản không hề rửa, trực tiếp cầm đi ra khỏi bệnh viện rồi, đâu không phải

tối nay trực tiếp dùng hộp cơm bẩn chứ?

Chà.

Tô Đào lắc đầu.

Nhưng chuyện nhà người khác cô cũng lười quản, dù sao hộp cơm bẩn cũng

không phải cho cô ăn.

Chỉ là, thịt xé pha nước chan gia vị bỏ khá nặng, cho dù trong hộp cơm chỉ còn

sót lại một chút nước sốt, mùi vị vẫn lan tỏa ra toàn bộ buồng bệnh, trong hơi thở

toàn là mùi hương liệu, đại liệu.

Tô Đào và Lục Thành Châu đều nhạy cảm với mùi, đồng thời nhíu mày.

Tô Đào không muốn trên người cả ngày dính mùi này, vòng vo nhắc nhở: “Chị

Vương, thời tiết nóng, hộp cơm ăn xong vẫn nên rửa sớm, không thì dễ sinh vi

khuẩn, vi khuẩn bay tán trong không khí, vạn nhất bị chồng chị hít vào cơ thể, ảnh

hưởng hồi phục của anh ấy thì không tốt”

Tô Đào phát hiện ra rồi, đàn ông chính là trời, là đất của Vương Thúy.

Muốn Vương Thúy ra tay, chỉ cần lôi chồng cô ta ra là được.

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Quả nhiên, Vương Thúy nghe xong nghi ngờ nhìn

Tô Đào một cái, nhưng thân thể lại rất thành thật đứng dậy, ôm hộp cơm đi ra

ngoài.

Tô Đào cũng chuẩn bị đi rửa hộp cơm.

“Để anh” Lục Thành Châu bước tới trước cầm lấy hộp cơm, “Em có thể ở ngoài

hành lang đi lại một chút, tiêu thực”

“Vậy em đi cùng anh, anh rửa xong chúng ta cùng đi dạo” Tối nay ăn sủi cảo chỉ

dùng một hộp cơm hai đôi đũa, rửa cũng không tốn công, Tô Đào liền không từ

chối với Lục Thành Châu.

Hai người cùng đi đến phòng rửa.

Lúc này phòng rửa đang náo nhiệt, người nhà mấy buồng bệnh đều ở trong đó

rửa ráy.

Vừa rửa mọi người vừa tán gẫu giếc thời gian.

Có người tùy tiện hỏi: “Này chị Vương, cô đồng chí nữ mới dọn vào buồng bệnh

các chị thế nào rồi, tối nay làm món gì cho người yêu thế?”

Vương Thúy dưới vòi nước dùng tay chà vết dầu trên hộp cơm, không ngẩng đầu

đáp: “Người ta không thiếu tiền, đến quán ăn quốc doanh mua sủi cảo thịt heo cải

thảo”

Lý Hồng: “Quán ăn quốc doanh đâu có rẻ, 2 suất sủi cảo phải 1 tệ 5! Thỉnh thoảng

đi một lần còn được, cô ta ngày nào cũng mua đồ ăn cho người yêu như vậy, vậy

phải bao nhiêu tiền mới đủ cho cô ta tiêu xài vậy?”

Triệu Cầm: “Đúng vậy đó, lúc yêu nhau tiêu xài như vậy còn được, kết hôn rồi mà

cũng hoang phí lớn tay thế, ngày tháng còn qua được không?”

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-20-hau-thuan-cho-co-ayhtml]

Vương Thúy khóe miệng kéo xuống, giọng điệu châm chọc: “Người ta nói rồi,

cũng phải ra ngoài thuê bếp nấu ăn cho người yêu”

Lý Hồng: “Tự mình thuê riêng một cái bếp lãng phí lắm, chị bảo cô ta đặt cơm ở

chỗ chị đi, thêm một người cô ta cùng chúng ta san đều, phí tổn của chúng ta

chẳng phải thấp hơn một chút sao?”

Triệu Cầm cũng phụ họa: “Đúng đó! Mỗi ngày chúng ta san đều ra là một tệ năm,

thêm một người cô ta, ít nhất cũng giảm được hai hào, mỗi người chính là một tệ

ba, một ngày tiết kiệm hai hào, một tuần chính là một tệ bốn!” Cuốn sổ kế toán

này có thể nói là đánh trúng tim đen của Vương Thúy, thêm một người tham gia

là thêm một người san đều, các khoản phí tổn đều có thể giảm xuống, quan trọng

nhất là cô ta còn có thể chặt chém Tô Đào một nhát, kiếm thêm một ít.

Kết quả Tô Đào sống chết không đồng ý.

Vương Thúy không vui hừ một tiếng: “Người ta không thích, nhất định phải tự

mình làm. Không phải em nói, lúc trước em chạy bao nhiêu nhà mới thuê được

cái bếp rẻ nhất, một tháng năm tệ, than đá đủ dùng, cô ta tưởng chuyện thuê bếp

dễ dàng lắm sao? Người ta nhìn cái dáng vẻ tiểu thư kiều diễm của cô ta chắc

chắn phải chặt cô ta một nhát thật đau, một tháng tiền thuê đòi cô ta tám tệ mười

tệ”

Lý Hồng và Triệu Cầm bợ đỡ Vương Thúy, “Đúng vậy. Vẫn là chị Vương giỏi

giang, biết nấu ăn, biết mặc cả, đây mới là người biết tính toán chuyện ngày

tháng”

“Đúng, nhờ có chị Vương, đàn ông chúng tôi mới có thể ở bệnh viện ăn được

cơm nóng hổi vừa dinh dưỡng. Cô ta muốn thuê bếp giá cao thì để cô ta tự thuê

đi! Chúng ta ở bên cạnh xem náo nhiệt là được, phải không chị Vương?”

Triệu Cầm đang khát khao sự đồng tình hướng về phía Vương Thúy hích hích

cằm, không ngờ liền thấy mặt mày Vương Thúy đột nhiên cứng đờ, hai bên má

giật giật máy móc hai cái, ép ra một nụ cười rất khó xử: “Tô… Tô muội, đồng chí

Lục…”

Tô Đào và Lục Thành Châu vừa đi đến cửa phòng rửa, liền nghe thấy mấy người

Vương Thúy bàn tán không kiêng dè.

Lục Thành Châu lạnh mặt, ánh mắt sắc bén quét qua mấy người phụ nữ hay

mách lẻo, đang định cảnh cáo, Tô Đào kéo kéo tay áo anh, ra hiệu đừng lên tiếng.

Với trình độ mách lẻo của mấy người phụ nữ này, nếu Lục Thành Châu lên tiếng

cảnh cáo bọn họ, không chừng quay đầu liền bị bọn họ đồn thành Lục Thành

Châu một đại trượng phu ức hiếp phụ nữ.

Lục Thành Châu che chở cho cô, Tô Đào rất cảm động, cũng vì thế không muốn

danh tiếng của anh bị tổn hại chút nào.

Không bàn cãi với kẻ ngốc.

Tô Đào cảm thấy, cho dù hôm nay cô đứng ở đây cùng đám phụ nữ này tranh

luận đến lưỡi rách nát, thành kiến của bọn họ đối với cô cũng sẽ không thay đổi.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bởi vì trong đầu người nhận thức thấp chỉ có một chữ ‘cứng’.

Luôn luôn cảm thấy cái mình cho là đúng mới là đúng.

Mấy người Vương Thúy đều tưởng Tô Đào không chịu nổi chắc chắn phải cãi

nhau với bọn họ mấy câu, không ngờ Tô Đào im lặng mấy giây sau, lại ngẩng mặt

lên đối với mấy người bọn họ nhàn nhạt cười cười: “Mọi người đang nói chuyện

nhỉ”

Mấy người này cũng có một đặc điểm, không giỏi xé mặt. Dù ở chỗ riêng tư có

buôn chuyện tán gẫu thế nào, mặt đối mặt nhìn thấy, vẫn là hòa khí hữu hảo. Cho

nên Tô Đào đối với bọn họ hữu hảo cười một cái, trên mặt bọn họ lập tức chất

đống lên nụ cười tương tự, gật đầu với cô.

“Đồng chí Tô rửa hộp cơm nhỉ”

“Đây còn có một vòi nước nóng, lên đây đi”

Thậm chí còn có người nhiệt tình nhường chỗ cho Tô Đào.

“Cảm ơn” Tô Đào và Lục Thành Châu đi đến bên vòi nước người kia nhường ra,

Lục Thành Châu cầm hộp cơm, Tô Đào cúi đầu giúp anh xắn tay áo, đầu ngón tay

thon trắng linh hoạt mở khuy, sau đó một vòng một vòng gọn gàng xắn tay áo đến

phía trên cẳng tay anh một chút.

“Được rồi” Tô Đào lùi ra một bên.

Lục Thành Châu vặn mở vòi nước, thân hình cao lớn hơi hơi nghiêng về phía

trước, vải quân phục theo động tác rửa bát của anh căng ra đường viền vai rộng,

eo thon săn chắc thu vào trong dây lưng da đen, đôi chân dưới quân ống dài

thẳng tắp.

Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn ấy, đường nét gương mặt nghiêng rõ ràng rành

mạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.