Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa kính phòng vệ sinh rọi xiên vào người hắn,
phác họa nên một bóng nghiêng lạnh lùng, cao thẳng, tựa như một thước phim
trong điện ảnh.
Tô Đào đứng bên cạnh, hai tay khoanh sau lưng, mũi chân chầm chậm gõ nhẹ
xuống mặt đất, ánh mắt đậu trên người Lục Thành Châu, trong mắt lộ ra một tia
kinh ngạc thán phục.
Con mắt nhìn người của cô quả là không tồi, người mình chọn hoàn toàn không
thua kém các nam minh tinh hậu thế, Tô Đào lần đầu tiên trong lòng nảy sinh một
cảm giác, giá mà hắn thực sự là người yêu của cô thì tốt biết mấy.
Tiếc thay, cô chỉ là một kẻ mạo danh, trong bụng còn mang theo một quả bom
hẹn giờ.
Ôi…
Tô Đào trong lòng suy nghĩ vẩn vơ.
Những người phụ nữ khác trong phòng vệ sinh cũng đang lén liếc nhìn Lục Thành
Châu.
Nhìn thấy dáng người cao lớn gần một mét chín của hắn, thân hình thẳng tắp,
cứng cáp, cùng khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn
thẳng, chà chà, nhìn là biết khí thế hùng dũng, không biết lúc “hành sự” sẽ mạnh
mẽ đến thế nào.
Đứa nào đứa nấy đều bắt đầu thấy chân mềm nhũn ra.
Có một người thậm chí tay yếu đến nỗi hộp cơm trong tay không giữ vững trượt
mất, rơi tõm vào bồn rửa, tiếng hộp cơm nhôm va vào đá mài vang lên “xoảng”
một tiếng, mới kéo sự chú ý của mấy người phụ nữ kia trở lại.
Lục Thành Châu rửa xong hộp cơm liền dẫn Tô Đào đi dạo.
Những người phụ nữ trong phòng vệ sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai
người rời đi, mắt đều thẳng cả ra.
Đồng chí nam kia đẹp trai thân hình tốt đã đành, lại còn chu đáo như vậy, bản
thân đang nằm viện mà còn giúp người yêu rửa hộp cơm, so sánh với đàn ông
của họ, lúc ốm đau thì thôi, lúc về thăm nhà thì ở nhà chẳng làm gì cả, ăn cơm
xong vứt bát đi liền, mặc định mấy việc nhà này đều là chuyện của phụ nữ bọn
họ.
Đồng chí Tô thật hạnh phúc, tìm được một người yêu biết yêu chiều người như
vậy.
Trong lòng vừa ghen tị lại vừa hơi chua xót.
Cảm xúc này đạt đến đỉnh điểm vào buổi tối khi nhìn thấy Lục Thành Châu bưng
chậu đến phòng vệ sinh giặt tất.
Cuối cùng có người không nhịn được, liều mạng lên tiếng: “Đồng chí, người yêu
của đồng chí sao không giặt quần áo cho đồng chí? Đồng chí xem, quần áo đàn
ông nhà chúng tôi đều là chúng tôi giặt, đồng chí còn đang ốm đấy, sao có thể
chạm nước lạnh chứ? Nhỡ bị cảm thì làm sao?”
“Đúng vậy, đồng chí còn ốm mà, người yêu đồng chí lành lặn đủ cả chân tay, cũng
chẳng biết thương đồng chí một chút, sao cô ấy có thể như vậy chứ?”
Vương Thúy ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Người Lục đồng chí nhà người ta
không chỉ tự giặt quần áo, hôm mới chuyển vào buồng bệnh, còn là chính tay hắn
dọn dẹp đấy, người yêu hắn thì ngồi vắt vẻo chân trên giường nghỉ ngơi, không
biết còn tưởng người ốm là người yêu hắn cơ”
Lý Hồi nghi hoặc: “Lục đồng chí, người yêu đồng chí làm công việc gì vậy? Có
phải xuất thân từ gia đình cán bộ không?”
Nếu Tô Đào xuất thân từ gia đình cán bộ, vị Lục đồng chí này vì muốn thăng tiến,
lấy lòng Tô Đào, mọi việc đều tự tay làm thì cũng có thể hiểu được.
Mấy người phụ nữ vây quanh Lục Thành Châu bảy tám miệng một lời, Lục Thành
Châu vắt khô nước đôi tất vừa giặt xong, ngẩng đầu lên mặt lạnh như tiền, nhìn
cũng chẳng thèm nhìn mấy nữ đồng chí này một cái, vô cùng ngạo mạn ngẩng
cao cằm rồi bỏ đi.
Hắn cứ thích chiều chuộng người yêu của hắn, mấy người phụ nữ này quản được
sao?
Rảnh rỗi sinh nông nổi!
Hôm sau.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-21-gia-ma-thuc-su-la-nguoi-yeu-cua-co-ay-thi-
tot-quahtml]
Mấy đồng nghiệp do Bắc Kinh phái sang bàn giao công việc với Lục Thành Châu
đã đến.
Lục Thành Châu được gọi đi họp tại Viện nghiên cứu quân sự tỉnh Nam.
Tô Đào cũng ra ngoài tìm một nhà dân thích hợp để thuê bếp.
Nhân tiện, cô cũng mượn cơ hội này, đi dạo khắp nơi, lén dò la xem ở đâu có
phòng khám nhỏ có thể làm loại phẫu thuật kia.
Tính toán thời gian, cô đã mang thai hơn một tháng rồi.
Nghe nói phẫu thuật phá thai tốt nhất là làm trong vòng hai tháng đầu mang
thai, vượt quá thời gian đó dễ bị băng huyết, rất nguy hiểm.
Cô còn khoảng hai tuần nữa là đến thời điểm phẫu thuật tốt nhất, phải nhanh
chóng lên mới được!
Có kinh nghiệm nguy hiểm lần trước đi chợ đen, Tô Đào giờ trong người lúc nào
cũng mang theo một cây kéo, nếu không may gặp nguy hiểm, ít nhất có thể tự vệ.
Dù vậy, cô vẫn rất cẩn thận, đề phòng.
Sẽ không đến chỗ ít người, cũng không đơn độc đi vào ngõ hẻm nào.
Nhưng kết quả là, đi một vòng trong thành phố, hoàn toàn không thu hoạch được
gì.
Tô Đào đành quay trở về, bắt đầu tìm bếp thuê. Bếp nhất định phải cách chợ và
bệnh viện đều không xa, như vậy nấu ăn và đưa cơm mới thuận tiện.
Hỏi thăm xuống, Tô Đào nhanh chóng khoanh vùng được phạm vi thuê nhà – Khu
tập thể nhà máy thực phẩm Nam Dương.
Khu tập thể này ngay bên cạnh là chợ, cách bệnh viện đi bộ chỉ mất 20 phút.
Xác định được mục tiêu, Tô Đào đi loanh quanh trước cổng khu tập thể, cô chưa
kịp tìm người hỏi thăm, rất nhanh đã có người thấy cô mặt lạ chủ động tới hỏi
han.
“Đồng chí, thấy cô đứng đây một lúc rồi, là đến thăm người thân hay làm gì thế?”
Người nói là một ông lão mặc áo vải xám bẩn thỉu, gầy giơ xương, trên mặt chẳng
có mấy miếng thịt, hai hốc mắt gầy lõm sâu vào trong.
Tô Đào lúc nãy đã thấy ông lão cùng mấy người cùng tuổi ngồi hóng mát dưới
gốc cây, chắc là người trong khu tập thể này, thành thật đáp: “Cháu muốn tìm ở
đây một nhà dân để thuê bếp nấu cơm”
Nghe nói là thuê bếp, đôi mắt đục ngầu của ông lão bỗng sáng lên: “Thuê bếp à,
cô gặp đúng người rồi đấy! Bếp nhà tôi có thể cho thuê, nhà tôi ở tầng 1, ra vào
cũng tiện. Hơn nữa bếp nhà tôi là bếp đôi, có thể hai người cùng nấu một lúc”
“Đi thôi cô gái, lên nhà tôi xem trước đã”
Tô Đào nghĩ đây là khu tập thể, người qua lại đông đúc, nhà ông lão lại ở tầng 1,
chắc sẽ không có nguy hiểm gì, liền đồng ý: “Vậy cháu xem trước đã”
Ông lão dẫn Tô Đào về nhà mình.
Trên đường, Tô Đào thấy ông lão chào hỏi mấy người hàng xóm trong khu tập thể
đi ngang qua, sau khi hàn huyên với ông lão, mỗi người đều nhìn Tô Đào một cái
với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tô Đào mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng nói không rõ là thế nào.
Mãi cho đến khi theo ông lão về đến nhà, đẩy cửa vào, mới phát hiện ra ý nghĩa
trong ánh mắt của những người hàng xóm lúc nãy là gì.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!