Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy liền đi vào trong không gian xem tình hình nồi thịt
kia.
Mở vung nồi, một nồi thịt kho màu sắc vàng óng xuất hiện trước mặt Ninh Tịch
Nguyệt. Hơi nóng trong nồi mang theo mùi thịt kho thơm nức mũi, gợi lên con
sâu thèm ăn trong bụng.
Lúc ăn sáng, Ninh Tịch Nguyệt bưng cơm vào trong không gian, không nhịn
được cắt một đĩa thịt kho ăn với cơm.
Cơm tẻ rưới thêm chút nước sốt trộn thịt ăn, một chữ “Tuyệt”.
Cô còn mang Tiểu Hôi vào không gian cho ăn thêm một bữa, luộc một miếng
thịt nhỏ cho nó ăn với cơm.
Không thể không nói phòng bếp tự động đúng là tiện lợi, hương vị nấu ra cũng
không tệ, không có mùi tanh của thịt heo, chỉ còn lại mùi gia vị kho và mùi thịt.
Ninh Tịch Nguyệt ăn xong liền đem số thịt kho còn lại trong nồi cắt thành lát,
lôi ra bốn cái hộp cơm nhôm đựng đầy ắp, móc ra một cái túi lưới gói ghém lại.
Nồi bát không cần cô tự rửa, bỏ vào bồn rửa bát phòng bếp sẽ giải quyết cho
cô, không chỉ nồi bát bếp núc dọn dẹp sạch sẽ mà còn trả về chỗ cũ.
Quả thực chính là phúc âm của kẻ lười.
Ninh Tịch Nguyệt sửa soạn xong xuôi, ôm Tiểu Hôi ra khỏi không gian.
Về phòng lấy đồ, nhìn thấy Trần Diệp Sơ đã khôi phục nguyên khí, tuy bụng vẫn
còn khó chịu nhưng cô ấy có thuốc giảm đau, tạm thời có thể chịu đựng
được.
Cô ấy riêng biệt nhắc nhở Ninh Tịch Nguyệt đừng quên hôm nay đi trạm xá rồi
nghiên cứu viên thuốc trị đau bụng kinh.
Ninh Tịch Nguyệt cười đồng ý. Tuy rằng đã làm ra rồi, nhưng ít nhất phải đợi
vài ngày mới có thể đưa cho Trần Diệp Sơ. Vì sự an toàn của bản thân, vì để
khiêm tốn một chút, chỉ có thể để cô ấy chịu đau thêm mấy ngày nữa vậy.
Mà ra khỏi cánh cửa phòng mình, rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí
trong khu thanh niên trí thức không tốt. Chỉ có nhóm thanh niên trí thức mới
các cô là hoạt động bên ngoài, còn lại ba vị thanh niên trí thức cũ vẫn đang
buồn bã đau lòng vì không có được danh ngạch công nông binh.
Từng người ủ rũ không vui, lời chẳng buồn nói, ru rú trong phòng không ra,
ngay cả việc Lý Dương và Ngô Chí Cương bị bắt đi cũng chẳng được họ chú ý.
Hoàn toàn chìm đắm trong hoàn cảnh bi thương, u uất trong lòng.
Hôm nay, bệnh nhân đầu tiên Ninh Tịch Nguyệt tiếp đãi sau khi đến trạm y tế
chính là đồng chí Ngô Quế Phương của khu thanh niên trí thức.
Trước mắt, Ngô Quế Phương vẻ mặt sầu muộn, dưới hai mắt treo hai quầng
thâm đen sì, phảng phất như bị yêu tinh hút đi tinh khí thần, tình trạng tồi tệ.
Cũng đã qua một đêm, người nhìn tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, trông già đi
một phần, chỗ thái dương cư nhiên còn toát ra mấy sợi tóc bạc.
Thật không ngờ tin tức này đả kích cô ấy lớn như vậy.
Hạ Chí Bằng hại người mà, nếu không có hắn ta tung tin vịt bay đầy trời trước,
kỳ vọng không cao như vậy, phỏng chừng đả kích cũng sẽ không lớn đến thế.
Ngô Quế Phương hít hít cái mũi, giọng khàn khàn: “Tịch Nguyệt, chỗ cô có
thuốc trị mất ngủ không? Đêm qua tôi cả đêm không ngủ được”
“Có, nhưng có khả năng chị cần thuốc trị cảm mạo hơn. Để tôi lấy cho chị
chút thảo dược trị nghẹt mũi, tôi sẽ cho thêm chút thảo dược an thần vào
bên trong cho chị”
Ninh Tịch Nguyệt xem trạng thái nghe giọng nói liền biết cô ấy đây là lo nghĩ
quá độ, thức đêm gây ra cảm mạo.
“Được, lấy cho tôi một ít”
Ngô Quế Phương nhìn quanh phát hiện Lý Tú Tú không ở đây, nơi này cũng chỉ
có hai người bọn họ, do dự một lát, hạ thấp giọng, hốc mắt đỏ lên nhìn bóng
lưng Ninh Tịch Nguyệt khẽ nói:
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-130-nguoi-lang-nghehtml]
“Tịch Nguyệt, tôi muốn nói chuyện phiếm với cô một chút được không? Tôi
thực sự là không gồng gánh nổi nữa, muốn tìm một người để giãi bày”
Tay lấy thảo dược của Ninh Tịch Nguyệt khựng lại, buông thuốc trong tay
xuống, ngồi trở lại vị trí, nhìn về phía Ngô Quế Phương mệt mỏi rã rời trước
mặt, thần sắc nghiêm túc gật đầu: “Được, chị nói đi, tôi nghe đây”
Ngô Quế Phương giọng trầm thấp chậm rãi kể lể nỗi buồn khổ trong lòng.
“Tôi năm nay 24 tuổi, đã ở chỗ này bảy năm rồi, toàn dựa vào một hơi tàn mà
kiên trì. Những nữ thanh niên trí thức cùng đợt với tôi chỉ còn lại mình tôi trụ
lại không lấy chồng, tôi vẫn cứ là thanh niên trí thức trong khu thanh niên trí
thức. Nhà ở thành phố, trong lòng có sự kiêu ngạo, thực ra tôi không cam lòng
để mình triệt để ở lại nơi này, vĩnh viễn thoát ly thành phố”
Ngô Quế Phương cười như không cười, khóc không ra khóc, thần sắc kiêu ngạo
lại bi thương.
“Nhưng lần này trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất ngay trước mắt, tôi đang suy nghĩ
sự kiên trì của mình còn có ý nghĩa gì không. Trước kia những thanh niên trí
thức đã gả cho người ta đều khuyên tôi tìm một người thành thật mà gả, ít
nhất có người giúp đỡ. Người trong nhà viết thư tới cũng trong tối ngoài sáng
nói tôi lớn tuổi rồi. Nội tâm tôi dao động, nghĩ hay là mình nhận mệnh thôi”
“Tịch Nguyệt, tôi cảm giác tôi sắp không kiên trì được nữa rồi”
Ngô Quế Phương bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong mắt rơi xuống một giọt nước
mắt trong suốt.
Giọt nước mắt ấm áp ấy rơi thẳng xuống mu bàn tay Ninh Tịch Nguyệt đang
đưa khăn giấy tới, khiến cô cảm nhận được một tia nóng hổi, trong lòng xúc
động.
Nếu cô cũng giống như Ngô Quế Phương không biết chuyện tương lai, có phải
cũng sẽ mê mang như thế, có phải cũng muốn tùy tiện tìm một người gả cho
xong?
Ninh Tịch Nguyệt đưa khăn giấy xong liền nắm ngược lại tay Ngô Quế Phương
truyền cho cô ấy sức mạnh.
“Chị đều đã kiên trì bảy năm lâu như vậy rồi, giờ phút này từ bỏ chị cảm thấy
đáng không? Chị mới 24, đời người vừa mới bắt đầu, sau này còn cả đống thời
gian, đừng để sau này mình hồi tưởng lại thấy tràn đầy tiếc nuối. Có một số
việc luôn sẽ có hy vọng”
Cũng chỉ hai năm nữa thôi, không xa.
“Ừ, không để lại tiếc nuối” Ngô Quế Phương một tay lau khô nước mắt, một tay
nắm lấy bàn tay mạnh mẽ hữu lực của Ninh Tịch Nguyệt, phảng phất cảm
nhận được sức mạnh, kiên định gật đầu:
“Nói chuyện với cô xong trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều. Cô nói đúng, tôi
đều đã kiên trì lâu như vậy, nếu cứ dễ dàng từ bỏ thế, sau này chắc chắn trong
lòng tôi sẽ có một khúc mắc. Ngộ nhỡ còn có cơ hội giống lần này, thì tôi
chẳng phải tiếc đến hộc máu sao”
Thực ra cô ấy chính là muốn tìm được người tán thành sự kiên trì của mình, chỉ
cần có một người tán thành cô ấy liền có động lực, còn có thể tiếp tục kiên trì
đi tiếp.
“Chị nghĩ thông suốt là tốt rồi, có một số việc chờ đến khi mây tan sẽ thấy
trăng sáng, cứ làm chính mình thôi” Ninh Tịch Nguyệt thu hồi tay, mỉm cười
với cô ấy.
Những điều không vui và buồn bực trong lòng toàn bộ thổ lộ ra hết, khí sắc cả
người Ngô Quế Phương đều tốt lên, vẻ u ám trên mặt hoàn toàn biến mất.
“Cảm ơn cô, Tịch Nguyệt”
Ninh Tịch Nguyệt đưa hai gói thảo dược qua: “Không có gì, thuốc của chị
đây, cầm lấy đi”
Ngô Quế Phương đi rồi, Ninh Tịch Nguyệt thả lỏng người. Có đôi khi làm người
lắng nghe cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Tranh thủ nghỉ ngơi chểnh mảng được một lúc, trạm y tế lại tới một người
khác.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Là người mà buổi chiều cô định đi tìm – anh hai, nay lại tự mình đến tìm cô.
Người còn chưa vào cô đã nghe được giọng nói nhiệt tình sảng khoái vang lên
lớn tiếng: “Em gái, anh tới thăm em đây!”
Giọng nói ấm áp như ánh mặt trời của Ninh Thanh Viễn lập tức xua tan chút
cảm thương mà Ninh Tịch Nguyệt tích tụ trong lòng vì câu chuyện của Ngô
Quế Phương.