Ninh Thanh Viễn đẩy một chiếc xe đạp nữ mới tinh đi dưới ánh mặt trời bước
vào, yên sau xe có buộc một cái sọt, mặt mày hớn hở vẫy tay với Ninh Tịch
Nguyệt.
“Em gái, mau xem này, anh mang cái gì đến cho em đây. Xe đạp đấy, mau lại
đây xem thử đi, sau này em đi trấn trên đi chợ sẽ tiện hơn nhiều, cưỡi xe đạp
một lát là tới nơi, không bao giờ phải đi bộ nữa”
Ninh Tịch Nguyệt bước nhanh ra sân, nhìn chiếc xe đạp nữ nhỏ nhắn trước
mắt, còn nhỏ hơn chiếc xe khung 28 trong không gian của cô một chút, hiếm
lạ sờ tay lên ghi đông xe: “Anh hai, anh mua lúc nào thế, lại còn là xe nữ nữa,
cái này chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ”
Ninh Thanh Viễn dựng xe đàng hoàng, tháo cái sọt ở yên sau xuống, trên mặt
mang theo ý cười, cao giọng nói:
“Không đắt đâu, 150 đồng thôi. Dạo trước anh chẳng phải được hưởng ké em
gái một món tiền thưởng lớn sao, so với tiền mua xe thì chút này chỉ là số lẻ,
túi anh bây giờ không thiếu tiền. Cuối cùng anh bỏ tiền, anh cả bỏ phiếu, hai
anh em hợp sức rinh chiếc xe đạp này về đấy”
Vừa nhận được tiền thưởng là Ninh Thanh Viễn đi mua ngay chiếc xe đạp này,
như vậy em gái hắn sẽ không cần phải đi bộ thật xa để lên trấn nữa.
“Đẹp không? Nếu thấy xấu thì chúng ta đi đổi kiểu khác”
“Đẹp lắm, không cần đổi đâu” Trong lòng Ninh Tịch Nguyệt vô cùng cảm động,
hai người anh trai lúc nào cũng quan tâm cô, còn cố ý chọn cho cô chiếc xe
đạp kiểu nữ: “Anh hai, ngày mai là phiên chợ, anh nhớ đi nhé, chờ em ở công xã
trên trấn, chúng ta cùng đạp xe về”
Ninh Tịch Nguyệt quyết định ngày mai sẽ tìm cơ hội lấy chiếc xe đạp khung 28
trong không gian ra cho anh cô đi, chiếc xe đó cao lớn, rất thích hợp cho con
trai.
Như vậy hai anh em bọn họ đều trở thành người có xe.
“Được”
Ninh Thanh Viễn lại vén tấm vải đậy trên sọt lên, như hiến vật quý mà đưa đến
trước mặt Ninh Tịch Nguyệt, hạ giọng nói:
“Xem này, trong sọt còn mang theo đồ ăn nữa, săn được một con thỏ hoang
đấy. Lúc anh đi tới đây thì gặp trên đường, anh đã làm sạch sẽ ở trên núi rồi,
trưa nay có thể xào lên ăn. Anh đậy lại trước đã, đừng để người ta thấy”
“Anh, anh giỏi thật đấy” Ninh Tịch Nguyệt nhìn thấy con thỏ béo múp được bọc
trong lá cây lớn bên trong sọt, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Trưa nay anh ở
lại đây ăn cơm đi, chúng ta xào thịt thỏ. Hôm qua đi huyện với anh cả, em còn
để dành cho anh bánh bao thịt đấy”
Ninh Thanh Viễn nghe thấy em gái để dành bánh bao thịt cho mình thì trong
lòng sướng rên, giơ tay xung phong nhận việc: “Được, vậy trưa nay để anh xào,
làm món thịt thỏ xào cay tê. Giờ anh dạy em đi xe đạp trước đã, đang lúc vắng
người, em lại rảnh rỗi”
“Được, anh ngồi một lát, em cất cái sọt vào trong phòng đã”
Ninh Tịch Nguyệt xách sọt đi về phía phòng nghỉ, lấy con thỏ bên trong ra bỏ
vào ba lô, rồi buộc chặt miệng sọt lại, đặt ở chân tường.
Khi đi ra ngoài, Lý Tú Tú đã đến, đang sửa sang lại đống thảo dược trong
sân, nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía Ninh Thanh Viễn ở bên cạnh, tâm trí
chẳng để vào đống thuốc.
Cô ấy còn tò mò, mang tính thăm dò bắt chuyện: “Đồng chí này, anh đến khám
bệnh hay là tìm bác sĩ Ninh của chúng tôi thế? Sao tôi chưa từng thấy anh
trong đội nhỉ?”
Ninh Thanh Viễn gật đầu cười: “Tôi đang đợi bác sĩ Ninh của các cô”
Nghe được câu trả lời này, trái tim vừa treo lên của Lý Tú Tú bỗng chốc rơi bịch
xuống đất, trong lòng có chút mất mát, thu hồi tầm mắt rồi nghiêm túc phơi
thuốc.
Ninh Tịch Nguyệt rất có hứng thú nhìn cảnh này. Cô hiểu rõ Lý Tú Tú nhất, cô
ấy không bình thường chút nào. Khi hai người kia kết thúc đối thoại, cô bèn gọi
vọng ra: “Anh hai”
“Ơi” Ninh Thanh Viễn vẫy tay: “Em gái, mau lại đây, anh dạy em đạp xe”
“Anh hai?” Lý Tú Tú vừa mới mất mát nghe thấy Ninh Tịch Nguyệt gọi như vậy,
tâm tình lập tức bay bổng trở lại, nụ cười nở trên môi: “Anh là anh hai của Tịch
Nguyệt à! Thường xuyên nghe Tịch Nguyệt nhắc tới anh, hôm nay cuối cùng
cũng gặp được người thật”
“Ồ, thật vậy sao? Em gái tôi thường xuyên nhắc đến tôi à?” Ninh Thanh Viễn
vốn trong mắt chỉ có em gái mình, nghe thấy lời này liền cảm thấy hứng thú
quay đầu nhìn Lý Tú Tú dò hỏi.
Lý Tú Tú gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, toàn khen anh đối xử tốt với cô ấy, là người
anh trai tốt nhất”
Tâm trạng Ninh Thanh Viễn càng thêm tốt đẹp, xuân phong đắc ý cười với
Ninh Tịch Nguyệt: “Em gái, hóa ra trong lòng em anh còn tốt hơn cả anh cả, ha
ha, sau này anh cả có nói gì thì anh cũng có cớ để bật lại rồi”
Bậc thầy “bưng nước” Ninh Tịch Nguyệt cười lắc đầu: “Anh với anh cả tốt như
nhau, đều là anh trai tốt của em. Anh đừng có đi nói bậy trước mặt anh cả, coi
chừng anh cả đánh cho đấy”
Ninh Thanh Viễn chọn lọc thông tin, không thèm nghe vế sau: “Làm tròn lên thì
chính là anh tốt nhất”
Không nghe thì thôi, Ninh Tịch Nguyệt bất đắc dĩ cười lắc đầu. Cô có thể tưởng
tượng ra cảnh ông anh hai nhà mình chạy đến chỗ anh cả khoe khoang lung
tung, sau đó bị anh cả không chút lưu tình tẩn cho một trận. Thú vui của hai
anh em họ, cô không thèm xen vào.
Cô vẫn nên tập trung học đi xe đạp thì hơn, học xong đi lên trấn sẽ tiện.
Ninh Tịch Nguyệt sờ chiếc xe đạp: “Anh, anh đi thử một vòng trong sân cho em
xem trước đi”
“Được thôi, em nhìn chân anh nhé” Ninh Thanh Viễn gạt chân chống xe lên.
Lý Tú Tú dịch đến bên cạnh Ninh Tịch Nguyệt, đôi mắt hâm mộ nhìn chằm
chằm vào chiếc xe đạp phía trước không chớp mắt: “Tịch Nguyệt, đây là xe
đạp của cô à? Đẹp thật đấy, mới mua về phải không, xe nhìn mới tinh”
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-131-hoc-di-xe-daphtml]
“Ừ, hai ông anh của tôi hùn vốn mua cho tôi đấy, vừa mới đẩy về” Ninh Tịch
Nguyệt cố nén nụ cười nơi khóe miệng. Không phải cô muốn khoe khoang,
nhưng nói ra lời này quả thật rất vui.
Lý Tú Tú kéo tay Ninh Tịch Nguyệt hâm mộ nói: “Hai anh trai cô đối với cô tốt
quá, thật đáng ghen tị nha!”
Ninh Tịch Nguyệt mỉm cười nắm tay Lý Tú Tú: “Anh trai nhà cô cũng rất tốt mà,
mấy hôm nay cô không về nhà còn ngày nào cũng qua đưa cơm cho cô”
Lời này nói trúng tim đen Lý Tú Tú, trong lòng cô ấy vui vẻ: “Cũng đúng, anh cả
nhà tôi tuy nhìn hơi khờ, lại không thích nói chuyện, nhưng tâm địa rất tốt với
tôi, có thứ gì tốt đều nghĩ đến tôi”
Qua vài giây, Lý Tú Tú lơ đãng nhắc tới: “Tịch Nguyệt, anh trai cô người tốt như
vậy chắc có nhiều người thích lắm nhỉ, đã tìm chị dâu cho cô chưa?”
“Anh tôi quả thật rất được người ta thích, còn về chuyện đối tượng thì phải hỏi
chính anh ấy, cô hỏi cái này làm gì” Ninh Tịch Nguyệt liếc nhìn cô ấy một cái,
hiểu rõ ý đồ của Lý Tú Tú trong lòng.
Lý Tú Tú nhìn về phía Ninh Thanh Viễn cao lớn đẹp trai trên xe đạp, lầm bầm:
“Vậy thì tốt quá”
“Cái gì?”
“Tôi nói là học xe đạp rất tốt” Lý Tú Tú lấp liếm một câu.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn anh trai mình đang đạp xe, cười khẽ một tiếng, không
vạch trần.
Chuyện của anh cô, cô không định xen vào.
Quan trọng nhất là tâm tư anh cô không đặt ở chuyện yêu đương. Anh cô bây
giờ chính là chê chuyện yêu đương phiền phức, làm chậm trễ thời gian học tập
và làm việc của anh ấy.
Trong lúc hai người trò chuyện, Ninh Thanh Viễn đã đạp xe lượn hai vòng
quanh sân, vững vàng dừng lại trước mặt các cô.
Trên mặt tràn đầy nụ cười: “Em gái, em xem có hiểu không? Lại đây anh giảng
giải cho một chút”
Trong đầu Ninh Tịch Nguyệt đã xem và biết cách đi, nhưng khi chính mình bắt
tay vào thực hành thì không biết tình huống sẽ thế nào.
“Em gái, em đưa bàn đạp bên phải lên điểm cao nhất rồi đạp xuống, như thế sẽ
dễ lấy đà khởi động” Ninh Thanh Viễn ở bên cạnh kiên nhẫn dạy từng chút
một.
“Vâng”
Ninh Tịch Nguyệt ngoan ngoãn làm theo các bước của Ninh Thanh Viễn.
Mà Lý Tú Tú cũng ngồi xổm bên cạnh nghiêm túc nhìn, ghi nhớ lời Ninh Thanh
Viễn nói.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Vừa lúc Ninh Tịch Nguyệt học, cô ấy có thể quan sát bên cạnh, nhân tiện học
hỏi chút kiến thức liên quan, sau này tích cóp tiền cũng mua cho mình một
chiếc, như vậy có thể nhanh chóng biết đi, không cần tốn sức học nữa.
Ninh Tịch Nguyệt đã làm tốt công tác tư tưởng, ngồi lên xe đạp chuẩn bị đạp.
“Em gái, em yên tâm, anh nhất định giữ chặt, không để em ngã đâu” Ninh
Thanh Viễn ở phía sau dùng tay giữ yên xe.
Hít sâu một hơi, Ninh Tịch Nguyệt nắm chặt ghi đông: “Anh hai, có thể buông
tay ra rồi, để em tự làm”
Trong đầu Ninh Tịch Nguyệt hiện lên hình ảnh anh trai đạp xe, cô làm theo
từng bước một bắt đầu đạp.
Có anh trai bảo vệ phía sau, gan cô cũng lớn hơn, cứ thế xiêu xiêu vẹo vẹo đạp
xe đi, khiến Ninh Tịch Nguyệt vui vẻ kêu lên: “Anh, anh xem em biết đạp rồi
này”
Vui vẻ chưa quá ba giây, bánh xe cán phải một viên đá nhỏ, nhịp điệu đạp xe bị
rối loạn, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Ninh Thanh Viễn tay mắt lanh lẹ, một tay chống xe, một tay kéo Ninh Tịch
Nguyệt lại mới giúp cô không bị ngã xuống đất.
“Làm tôi sợ muốn chết” Lý Tú Tú ở bên cạnh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tịch Nguyệt ngược lại không sợ hãi, cười ha hả nói: “Không sao, làm lại”
Có lẽ nhờ kinh nghiệm suýt ngã lần này, những lần đạp xe sau đó ra dáng ra
hình hơn hẳn, ngược lại là học được rồi.
Tuy rằng chưa thành thạo lắm, nhưng cũng coi như có thể đạp được vài vòng.
Trạm y tế không có bệnh nhân đến khám, thời gian của Ninh Tịch Nguyệt cũng
rất nhiều, học cả buổi sáng coi như đã biết đi xe đạp.
Mà người mới biết đi xe đạp thường sẽ vô cùng hứng thú với thứ này, Ninh Tịch
Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Trưa về đến khu thanh niên trí thức, Ninh Tịch Nguyệt đưa cái sọt cho Ninh
Thanh Viễn, bản thân thì hứng chí bừng bừng ngồi lên phía trước xe, còn nói
đùa chỉ vào yên sau: “Anh, lên đi, em đèo anh”